DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 238

Ta cũng bình thản nhìn lại hắn: “Đúng vậy, ta không tìm được người có

thể truyền tin, nhưng lại không thể ngồi yên mà không quan tâm đến, chỉ
còn cách tự mình đến đây, chuyện ở Thượng Kinh ta đã xếp đặt rất tốt,
người ngoài chỉ biết là ta quay về biệt uyển của Mộ Dung gia, sẽ không có
kẻ nào có thể mượn cớ.”

Hắn lẳng lặng nhìn ta nửa ngày, cuối cùng lại mỉm cười ảm đạm: “Nàng

còn không biết ta là một người thế nào sao? Hay là, trông ta rất giống kẻ
không thể chịu được sự công kích như vậy, không đáng để nàng tin tưởng,
cho nên nàng mới không màng đến nguy hiểm mà chạy đến đây cứu ta.”

Ta như cũ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới rũ xuống ánh mắt, có

chút mỉm cười tự giễu: “Xem ra điện hạ đã sớm biết, thật sự thì thần thiếp
cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng mà cuối cùng vẫn không dám đánh
cuộc với vạn nhất.”

Vừa dứt lời, đã bị hắn giữ nhẹ chiếc cằm, khẽ nâng gương mặt lên, bất

giác ta có hơi buồn bực, đảo mắt nhìn sang, lại trông thấy nét ôn nhu chợt
loé rồi vụt tắt trong ánh mắt của hắn, sau đó từng câu từng chữ trong lời nói
của hắn vang lên, giọng nói kia dường như mang theo ma lực, trầm thấp
sâu sắc quanh quẩn không ngừng, hắn nói: “Nàng có thể đến, ta thật vui
mừng.”

Ta hơi ngẩn ra, cũng quên mất giãy dụa, chỉ là có chút giật mình khi nhìn

thấy gương mặt anh tuấn của hắn càng lúc càng gần, mãi cho đến khi cánh
môi của mình bị hắn triền miên quấn lấy ngọt ngào, mới có phản ứng kinh
hãi, lui về phía sau.

Ta đã quên lúc này chính mình đang ngồi ở một bên chiếc sập. Phía sau

không có điểm tựa, liền lập tức mất trọng tâm, nhẹ nhàng ngã xuống.

Hai tay của hắn vẫn như trước ôm lấy ta, nhưng lại không dùng lực đỡ

lấy mà là tiện thể tựa người vào ta, nở nụ cười: “Thì ra Vương Phi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.