DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 247

Vốn chỉ là lời nói đùa, nhưng lại có người ngay lập tức bỏ đi ly sữa nóng

hổi ở trong tay, không nói một lời liền chạy nhanh ra ngoài cửa phòng mà
đứng.

Khi đó tiết trời rét đậm, trong kinh thành, tuyết bay đầy trời, giọt nước

cũng đóng thành băng.

Đại ca hoảng sợ, vội đuổi theo ra ngoài cửa kéo hắn lại, nhưng hắn vẫn

đứng trong lớp tuyết dày gần một thước, sống chết thế nào cũng không chịu
đi, đại ca luôn miệng nói hắn không cần phải đứng ở đây, sẽ lập tức đem
“Trạm Lô” cho hắn.

Chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng lại ngạo nghễ giương mi lên nói,

vật mà ta thích thì nhất định phải tự mình lầy được một cách quang minh
chính đại.

Trời lạnh đất đóng băng, chỉ một lát Liễm đã rét lạnh, đôi môi xanh tím,

đại ca doạ nạt không thành, đành phải sai người đi mời phụ thân và mẫu
thân đến, mẫu thân vô cùng đau lòng, vừa khiển trách đại ca vừa dụ dỗ
Liễm, đã nói hết lời mà hắn vẫn không nghe, quyết chí đứng một đêm để
đối lấy “Trạm Lô”, phụ thân sau khi lẳng lặng nhìn một lúc lâu, liền nói, cứ
mặc nó, nam nhi của Mộ Dung gia chúng ta thì phải như thế.

Phụ thân đã nói vậy, mẫu thân cùng mọi người trong nhà cho dù đau lòng

nhưng cũng không còn cách nào lên tiếng phản bác, chỉ có thế mang ra cho
hắn chiếc áo hồ cừu thật dày cùng một bếp lò, còn hắn thì đứng suốt một
đêm giữa băng tuyết rét lạnh.

Đêm hôm đó, già trẻ trong nhà không ai có thể yên tâm mà ngủ, trời vừa

sáng rõ, đại ca là người đầu tiên cầm lấy “Trạm Lô”, vừa áy náy vừa lo
lắng xông ra ngoài, khi đó, Liễm đã đông cứng đến không nói nên lời, hắn
nhìn chằm chằm vào “Trạm Lô”, khoé môi gượng cười, liền nặng nề ngã
xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.