Lần đó, đã làm hắn nằm trên giường bệnh suốt một tháng, ngay cả đại
phu cũng xúc động nói, ý chí của đứa trẻ này rất mạnh mẽ, để có thể đứng
một đêm giữa lúc băng tuyết ngập trời thế này, cần phải có rất nhiều sức lực
cùng nghị lực mới giữ được thanh tỉnh để không ngã xuống.
Chuyện này cho đến bây giờ, mẫu thân vẫn còn nửa vui nửa xúc động
mà nhắc lại, mỗi khi nói đến, đều bảo đứa trẻ này luôn khiến người vừa yêu
vừa ghét, từ nhỏ Liễm đã khôn lanh dị thường, văn thao vũ lượt, tinh thông
mọi thứ, hiển nhiên cũng là niềm vui lớn nhất của phụ mẫu, nhưng mà, tính
nết lại kêu ngạo, khi tức giận thì chẳng khác nào Hỗn Thế Ma Vương, vì
vậy mà luôn là người làm mẫu thân đau đầu nhất.
Hiện giờ, ta nhìn vào bóng dáng bạch y như tuyết, tiêu sái cầm kiếm của
Liễm mà không khỏi cười khổ, nếu như mẫu thân biết được thì không biết
sẽ lo lắng tức giận đến nhường nào.
Đang nghĩ ngợi thì thấy ánh kiếm ở phía xa chợt loé, “Trạm Lô” ra
trước, sau đó là một âm thanh vang giòn, tiếng “Mậu Lăng” nghênh chiến.
Trong thời gian ở cùng với Tô Tu Miễn, mặc dù ta không học kiếm,
nhưng lại từng xem hắn luyện kiếm, hắn mỗi khi ra chiêu thì đều giảng giải
cặn kẽ cho ta, một thời gian dài, dù rằng ta không biết cách dùng, nhưng
vẫn có thể nhìn ra chiêu thức.
Từ nhỏ Liễm đã bái một vị danh sư làm thầy, chịu qua khổ luyện, từng
chiêu từng thức, đều vô cùng tinh xảo, phóng khoáng mà linh động, nhìn
qua tựa như một con Kinh Long thật sự. Còn kiếm pháp của Tần Chiêu thì
đơn giản hơn nhiều, không có bất kì một chiêu thức đặc sắc xinh đẹp nào,
nhưng kiếm thế lại trầm ổn, gọn gàng, khó mà chế ngự.
Hai người đều dùng kiếm tốt, nên trong khoảng thời gian ngắn, “Mậu
Lăng” cùng “Trạm Lô” khó mà phân thắng bại, các tướng sĩ đang vây xung
quanh đều mang theo nét mặt kinh ngạc cùng khâm phục, mà đôi mắt của