Ta biết rõ người này, là nhi tử duy nhất của Đổng gia, gọi là Đổng Minh,
chẳng qua chỉ hơn mười mấy tuổi, nhưng lần này cũng cùng đi trong
thương đội, dọc đường đã chiếu cố ta và Sơ Ảnh rất nhiều.
Ta như trước mỉm cười lên tiếng: “Một đường đi theo thương đội đã
được ngươi chiếu cố, khi đó ta không thể không che giấu thân phận của
mình, thật sự là luôn áy náy, ta vẫn nghĩ có thể một lần cảm tạ ngươi, hiện
tại cũng có được cơ hội, xin Đổng đại ca nhận một lễ của Mộ Dung
Thanh.”
Ta vừa nói xong, vừa dựa theo lễ nghi mà tao nhã cúi mình, Đổng Minh
lập tức lúng túng tay chân bước đến đỡ ta, nét mặt thì mơ hồ hiện ra vẻ xấu
hổ.
Ta hơi cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ lên bộ y phục ở trong tay Đạt Ngọc, đôi
mi khẽ run, tựa như một đôi cánh Hồ Điệp phô bày ra điệu múa cuối cùng
trước lúc chết đi, giọng nói cũng hơi có phần run rẩy: “Đổng đại ca, xem
như chúng ta cũng từng có duyên cùng nhau đồng hành trên một đoạn
đường, ngươi cho ta một lời nói thật, hiện tại Đổng gia muốn ta thay bộ váy
áo này, có phải là có ý nghĩa, ta sẽ chết.”
“Không đúng không đúng, cha ta bảo ta mang xiêm y này đến để ngươi
thay là vì Nam Thừa Diệu sắp đến…”
Đổng Minh liên tục xua tay, còn định tiếp tục nói cái gì đó, lại bị Đạt
Ngọc lạnh lùng ngăn lại: “Minh chủ tử, người đừng quên, Đổng gia đã nói,
Tam vương phi thông minh tuyệt đỉnh, không nên nói nhiều với nàng để
tránh bị dao động tâm tình!”
Đổng Minh ngẩn ra, liếc mắt nhìn ta thật lâu sau đó đột nhiên xoay
người, cũng không quay đầu nhìn ta mà đi thẳng ra ngoài sân, trong giọng
nói có thể nhận ra vài phần hoảng sợ bối rối, “Đạt Ngọc, giúp Vương Phi
thay đổi xiêm y, sau đó mời nàng đến phòng trước, cha ta đang chờ.”