DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 287

của các tướng sĩ tham gia đội quân trói đến đây. Không được đả thương,
nhưng, một người cũng không buông tha!”

“Đổng gia?!” Dù đã cùng hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, các huynh đệ

cùng chung tính mạng, nghe xong lời nói này của hắn, cũng nhịn không
được mà thốt lên hoảng sợ.

Hắn không nói tiếng nào, thanh đao kiên quyết vung xuống, đánh lên

một tia lửa trên tường đá, lá cờ to lớn đang phất phới đón gió ở trên đầu
thành liền bị cắt đứt.

Hắn thu đao, quay đầu, ánh mắt điên cuồng và lạnh lẽo nhìn dám thuộc

hạ. Từng chữ từng chữ nói ra: “Nếu không tuân, sẽ như lá cờ này!”

Trên người của hắn, có một lực áp bức mạnh mẽ điên cuồng mà âm u,

ánh mắt đe doạ, một đám thuộc hạ, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà khiếp
sợ, im lặng đi xuống cổng thành.

Ta nhìn vào bóng lưng cương nghị rộng lớn của hắn, đáy lòng hơi lo âu,

nhưng nét mặt lại bình tĩnh lạnh nhạt lên tiếng: “Đổng gia, cho dù không đi
cùng một con đường, nhưng trong suy nghĩ của Mộ Dung Thanh, luôn luôn
kính trọng ngươi, nhưng mà hiện tại, bởi vì cái lợi cá nhân, ngươi lại muốn
liên luỵ đến tất cả phụ nữ và trẻ con vô tội trong thành sao? Phu quân,
huynh đệ của bọn họ, vì bảo vệ sự an bình cho Mạc Bắc mà đẫm máu sa
trường, bọn họ mỗi ngày đều chờ đợi, cuối cùng cũng trông mong được đến
ngày đoàn tụ trùng phùng, nhưng hiện tại ngươi lại làm như vậy, vì sao lại
tàn nhẫn như thế?”

Đổng Địch nhìn trời mà cười, tiếng cười mộc mạc mà bi thương, thật lâu

không ngừng.

Hắn không nhìn ta, mà nhìn vào cái đang chậm chậm tiến đến, lờ mờ đã

có thể nhìn ra đội quân, chậm rãi mở miệng nói: “Từ cổ, trung với hiếu đã
khó lưỡng toàn. Trung cùng nghĩa, cũng sẽ như vậy, nếu không có đại ân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.