DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 291

Không biết là ai, lớn tiếng hô lên, tức khắc liền có hàng ngàn lớp sóng

nổi lên.

Phụ nữ và trẻ em của cả thành, đều hướng về phía những gương mặt binh

lính không nhìn thấy rõ kia mà khàn giọng kêu to, bởi vì Nam Thừa Diệu
trị quân nghiêm minh, không hề có một tiếng đáp lại, nhưng điều này vẫn
không ngăn cản được cảm xúc bộc phát như dòng nước chảy của các nàng.

Từng lời kêu gọi kia chứa đựng bao nhiêu là tương tư cùng chờ đợi, vang

vọng bên trong vùng trời vươn đầy gió tuyết của Nghiệp Thành. Thật lâu
không dứt.

Đổng Địch có thể nhận ra chuyển biến bất ngờ này, mạnh mẽ đoạt lấy

thanh đao của tên thị vệ phía sau đặt lên cổ ta, dưới tình thế cấp bách, hiển
nhiên cũng không nhớ phải khống chế sức lực, lưỡi đao sắc bén kia liền để
lại một vết thương thật dài trên cổ của ta.

Thật ra, ta cũng không cảm thấy đau đớn.

Đã đứng lâu ở giữa trời tuyết như vậy, ngay cả ấm lò ở trong tay cũng

nguội lạnh, thân thể ta đã cứng đờ vì lạnh, căn bản là không cảm thấy một
chút đau đớn.

Nhưng chợt nghe thấy giọng nói can đảm quyết liệt của Liễm gọi ta, lúc

này mới vô ý cúi đầu nhìn, liền phát hiện, máu tươi đỏ thẵm, trượt theo mặt
đao ở trong tay Đổng gia, một đường rơi xuống, nhỏ giọt lên mặt tuyết ở
dưới cổng Nghiệp Thành, từng chút từng chút, ánh lên màu đỏ thẵm, giống
như hoa mai vừa nở, kiêu ngạo thơm hương, rất là rực rỡ.

Có lẽ Đổng Địch cũng không ngờ sẽ làm ta bị thương, hơi hoảng sợ,

buông lỏng lực cầm đao, nhưng mà thanh đao kia, ở trong mắt người khác,
vẫn như trước yên ổn đặt lên cổ của ta.

“Nhị tỷ—–tỷ chờ ta—”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.