DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 302

Đạt Ngọc đang định nói gì đó, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước

chân hấp tấp dồn dập cùng tiếng gọi ầm ĩ: “Đạt Ngọc, Đạt Ngọc, muội có ở
nhà không, còn có Tùng ca và Thiên ca, các người sao còn ở lại nơi này,
Nghiệp Thành đã sắp bị công phá, mau đi theo ta!”

Đạt Ngọc kinh hoảng, cũng không kịp buông thùng thuốc ở trong tay mà

vội vàng bước ra: “Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?”

Thủ vệ ở ngoài cửa cũng vội hỏi: “Đạt Châu, muội nghe được tin tức đó

từ đâu?”

Đạt Châu giậm chân nói: “Hiện tại đã là lúc nào, còn hỏi tới hỏi lui! Mau

đi theo ta, một lát sẽ không kịp. Có muốn đi cũng không được!”

“Muội không đi, muội muốn chờ Minh chủ tử!” Đạt Ngọc lắc đầu, cắn

khăn tay.

Đạt Châu tiến đến, vịn lấy bả vai của nàng: “Nha đầu, muội còn không

rõ sao? Người ta chưa hề có suy nghĩ gì đến muội! Hơn nữa, ngay đến
Đổng gia cũng đã chết, Minh chủ tử cho dù có thoát cũng sẽ không quay về
nơi này!”

“Cái gì?!” Cả ba người đều kinh hãi.

Biểu cảm trên mặt Đạt Châu càng ngày càng gấp, lời nói cũng càng

nhanh hơn: “Ta cũng là nghe người ta nói, nhanh đừng lãng phí thời gian,
thu thập xong đồ vật này nọ rồi thi đi theo ta. Ta đã sắp xếp mọi chuyện, xe
ngựa ngoài cửa vừa đủ cho bốn người chúng ta!”

Đạt Ngọc luống cuống, hoang mang cùng lo sợ nhìn thoáng về phía ta:

“Nàng ấy thì làm sao, Minh chủ tử muốn trông chừng nàng…”

Đạt Châu nhìn ta một lát, tâm tư một hồi suy tính: “Tìm dây thừng trói

nàng lại, giam ở mật thất, nếu Minh chủ tử trở về, hắn sẽ biết nàng ở đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.