DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 304

Dây thừng hằn thật sâu lên làn da của ta, hơi có cảm giác đau, hai tỷ

muội Đạt Ngọc và Đạt Châu ra ngoài trước, ta khẽ thở dài, lên tiếng với hai
thủ vệ kia: “Không biết hai vị đại ca có thể tìm giúp ta vật gì để chống lạnh
hay không, trời lạnh như vậy, trong phòng cũng không có bếp lò, sợ rằng ta
sẽ không chống đỡ nổi.”

Trên nét mặt hai thủ vệ kia hiện vẻ cảm thông, đang muốn lên tiếng nói

gì đó, lại nghe Đạt Châu ở bên ngoài lạnh lùng nói: “Các huynh còn không
nhanh ra, đừng quên, chính phu quân tốt của nàng đã làm chúng ta rơi vào
nông nỗi này!”

Hai đôi mắt liếc nhìn nhau, cuối cùng liền nhanh tay cởi xuống ngoại bào

ở trên người choàng lên vai ta, sau đó quay đầu đi nhanh ra cửa.

Ta nghe tiếng cửa mật thất đóng lại, sau đó là âm thanh vách đá trở về vị

trí cũ, căn phòng tối đen.

Ta không hề nghi ngờ, Nam Thừa Diệu nhất định có thể đoạt được thành.

Thậm chí cũng không nghi ngờ, hắn chắc chắn tìm được ta.

Chỉ là ta không biết, bản thân có thể chờ được hắn hay không.

Quần áo trên người rất phong phanh, mặc dù có thêm hai cái ngoại bào

của hai thủ vệ kia để lại, nhưng ở nơi trời lạnh đất đóng băng thế này, cũng
không có bao nhiêu tác dụng, thân thể khi mất máu sợ nhất là lạnh, chỉ một
hồi, thân mình đã lạnh cứng tê dại, mất đi cảm giác

Gian phòng tối không hề có cửa sổ, ta bị giam trong đó, căn bản không

biết thời gian đã qua bao lâu, từng giây từng phút, lại giống như đã một đời.

Ta cố gắng giữ cho thần trí tỉnh táo, bởi vì ta biết, trong thời tiết lạnh rét

đến nước phải đóng băng thế này, một khi đã gục xuống, sẽ có thể vĩnh
viễn không tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.