Cả phòng chìm trong bóng tối. Ta bắc buộc chính mình hết lần này đến
lần khác nhớ lại những quyển thi thư điển tịch đã xem qua, nhớ đến từng
thời khắc vui vẻ, nghĩ đến mỗi một đoạn cuộc sống mà ta đã trải qua.
Ký ức trước lúc mười ba tuổi, là người ngoài cho ta, gia đình quan viên,
nhà cao cửa rộng, cẩm y mỹ thực, lớn lên trong nuông chiều không gì sánh
được.
Nhưng sáu năm sau khi ta mười ba tuổi, lại giống như ta đã sống được cả
đời.
Rớt vực, làm ta gặp được Tô Tu Miễn, hắn khẽ gọi một tiếng “Thanh
nhi”, đã mở ra một cuộc sống mới cho ta.
Y cốc ở giữa, trần thế bên ngoài, từ sa mạc đến núi rừng hồ nước, thời
gian ba năm quá ngắn, nhưng ký ức lại cứ kéo dài mãi.
Đến khi người nhà tìm được ta, hắn tự mình đưa ta xuất cốc, đến cùng
chỉ là một cái nhìn thoáng qua, bóng lưng tuyệt tình của hắn rời đi, chưa
từng quay đầu lại một lần.
Sau khi trở lại Tướng phủ, cuộc sống ấm áp yên bình. Mặc dù không thể
tránh khỏi có phần ngăn cách với mọi người trong họ tộc, nhưng lại có thể
tìm được hơi ấm chân thật.
Ta nhớ đến thời gian ta cùng Liễm thúc ngựa, nhớ đến dáng vẻ múa kiếm
của hắn, nhớ đến tiếng đàn của ta.
Tiếp tục sau đó, là đại hôn, một căn phòng đỏ rực vắng vẻ, đôi mắt rơi lệ
nhìn vào cặp nến Long Phượng sáng rõ, chưa từng cố ý nhớ lại, đến hiện
giờ mới phát hiện, ta chưa bao giờ quên.
Tiếp đó là lần đầu tiên gặp nhau trong “Phong Lâm Vãn”. Hắc khoác y
bào màu đỏ sậm, từng bước đi đến trước mặt ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ