DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 316

Hắn hờ hững cười, “Thái y hay quân y, chẳng qua chỉ giữ được sự bình

an, bọn họ chữa bệnh chỉ dùng những bài thuốc ôn hoà, sợ phải gánh chịu
trách nhiệm, hiện tại là do tình thế có hạn, đợi khi về Thượng Kinh, hiển
nhiên ta sẽ không tìm bọn họ.”

Ta không kiềm được mà nở nụ cười, “Điện hạ phải cẩn thận khi nói ra

những lời này, đừng quên ‘Y giả thủ thượng nhất bả đao’ *trên tay thầy
thuốc là một thanh đao*”

Hắn nhìn ta, “Ta đúng là đã quên, trước mắt đang có một người cầm đao,

xem ra là nên cẩn thận một chút.”

Ta hơi không hài lòng nhìn hắn, hắn thì đáp lại ta bằng một nụ cười, còn

ôm lấy ta, tiếp tục lên tiếng: “Người đời đều nghĩ trong thái y viện của
hoàng cung đều là những thần y giỏi nhất có khả năng diệu thủ hồi xuân,
nhưng thật ra là không có một người nào, bọn họ đều lấy việc bảo toàn tính
mạng của mình làm trọng, tính mạng của bệnh nhân chỉ là thứ yếu. Bằng
không sao bọn họ có được địa vị cao, đối với những kẻ không cần thiết thì
tìm cơ hội ‘Hạ đao’, ở trong mắt của ta, dù là có một trăm tên như vậy cũng
không dùng được một.”

Ta mỉm cười: “Xem bệnh cho quân vương hoàng tộc, nếu làm tốt thì

ngươi được an phận, nếu không tốt sẽ bị chém đầu, điều này cũng không
thể trách bọn họ.”

“Cũng vì.” Hắn thản nhiên cười cười, “Danh y chân chính lại ẩn trong

dân gian, không biết Vương Phi có từng nghe qua ‘Thuần du ý” hay chưa,
tuy rằng không so kịp với Tô Tu Miễn y thuật có thể khiến quỷ thần trong
trời đất kinh hãi, nhưng cũng không uổng phí cho cái hư danh ‘Diệu thủ
lang quân’, hiện tại hắn đang ở trong kinh thành, đợi khi chúng ta trở về, ta
liền mời hắn đến Vương phủ xem cho nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.