DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 335

Ta nhìn hắn, không có bước đến, chỉ là khẽ mỉm cười bình tĩnh, lên

tiếng: “Đổng đại ca, ở trên cổng Nghiệp Thành, ngươi ra tay cứu Mộ Dung
Thanh một mạng, hiện tại, đến lượt ta cứu ngươi.”

Đổng Minh đứng dậy, đi nhanh tới, nhưng khi chỉ còn cách ta ba bước

liền đột nhiên ngừng lại: “Ngươi giấu Nam Thừa Diệu đến đây, có phải
không? Thả ta thì ngươi biết ăn nói thế nào với hắn?”

Ta hơi ngẩn ra, Nam Thừa Diệu là kẻ thù giết cha tiêu diệt gia tộc của

hắn, đương nhiên hắn sẽ hận Nam Thừa Diệu, nhưng Nam Thừa Diệu cũng
là phu quân của ta, mà giờ phút này khi hắn đối diện với ta, tuy rằng sắc
mặt rất phức tạp, không thiếu sự thù hận, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng
lại không có nửa phần hoài nghi, còn có vài phần suy nghĩ cho ta, trong
một thoáng, ta thật không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của ta, quay đầu đi, giọng nói vẫn mang

theo sự phức tạp: “Vốn là do Đổng gia chúng ta có lỗi với ngươi trước, gây
tội thì phải chịu tội. Có điều hiểu là một chuyện, nhưng ta đây không hề hối
hận.”

Ta hít một hơi thật sâu, sau đó trầm ngâm lên tiếng: “Đổng đại ca, ngươi

không cần phải nói, ta hiểu rõ. Nếu Đổng đại ca vẫn còn tin ta, nên cùng ta
rời đi.”

Hắn mỉm cười bi thương: “Ngay cả Trần Tam cũng đã chết, ta chỉ còn

mỗi cái mạng rách nát này, có cái gì đáng giá để Vương Phi phải diễn kịch
gạt ta? Nếu không phải vì tâm niệm của phụ thân, hy vọng có thể lưu lại
một huyết mạch cho Đổng gia, thì cho dù ta có chết ở đây cũng không có gì
vướng bận.”

Vừa nói xong, vừa bước ra khỏi cửa.

Đáy lòng ta đau nhói, nhưng liền cố gắng kiềm chế, nhẹ lời lên tiếng:

“Đổng đại ca, hiện giờ lao dịch bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, ngươi thay y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.