DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 337

Nhưng lúc này ở đây, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. *là

thiện hay là ác chỉ trong một ý niệm mà thôi*

Ta hiểu rõ bản thân tuyệt đối sẽ không có đủ khả năng để thối lui một

bước, hoặc biểu hiện ra cảm xúc có nửa phần bối rối hay hối hận, cho nên
ta chỉ nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhu hoà, mang theo vẻ thản
nhiên kiên định: “Nếu ngươi là người như vậy, thì trước đây khi ở cổng
Nghiệp Thành sẽ không giữ lại một mạng này của Mộ Dung Thanh, hôm
nay ta cũng không có cơ hội mà làm cho ngươi việc gì. Nhưng . . . cho dù
Đổng đại ca thật sự sẽ làm như vậy, tuyệt đối Mộ Dung Thanh cũng không
hối hận đã ở đây bây giờ.”

Sự trầm mặc kéo dài, vẫn như trước hắn không hề quay người, ta cũng

đứng nguyên tại chỗ, không lui về phía sau một bước.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng buông tay, đưa lưng về phía ta, mở miệng,

giọng nói khàn khàn mà mỏi mệt: “Tam vương phi, ngày hôm nay từ biệt,
có lẽ cả đời này cũng không còn có duyên gặp lại, đại ân này không có lời
nào cảm tạ hết được, Vương phi, bảo trọng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.