DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 339

Ta có chút giật mình nhưng vẫn giương mắt nhìn hắn, hắn hờ hững cười,

đưa tay kéo ta vào trong lòng: “Được rồi, nàng vốn là người luôn vì lợi ích
toàn cục mà uỷ khuất chính mình, hiện giờ chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, mọi
việc cứ tuỳ theo suy nghĩ của mình mà làm, cho dù có thế nào đi nữa thì
cũng không có gì là ta không đảm đương nổi.”

Trong lòng ta có chút ấm áp, nhưng lý trí vẫn chưa thả lỏng, có chút thận

trọng lên tiếng xác nhận: “Điện hạ chịu buông tha cho Đổng Minh sao?”

Hẳn thản nhiên nở nụ cười: “Vương Phi đang nói đùa sao, Đổng Minh vì

sợ tội đã tự sát ở trong ngục vào đêm hôm qua, tại sao lại nói buông tha hay
không buông tha chứ.”

Hắn đã nói như thế, tâm tư vẫn luôn treo lơ lửng của ta mặc dù không

hoàn toàn buông xuống nhưng cũng yên ổn không ít.

Kỳ thật trong lòng ta cũng có nghi ngờ, ta đã hiểu quá rõ trái tim tàn

nhẫn vô tình của hắn, hắn cũng không nhìn thẳng vào ta mà trả lời, bởi vậy
nên ta mới không dám xác định, hắn thật sự đã buông tha cho Đổng Minh,
có lẽ hắn chỉ tìm một cái cớ như vậy để che mắt người đời, hoặc là đã phái
người đuổi theo, nhất định không để lại một tai hoạ ngầm.

Vừa định lên tiếng hỏi, thế nhưng hắn lại mỉm cười nghiêng đầu, đặt một

cái hôn lên gò má của ta: “Vậy là suốt cả đêm, tâm tư của Vương Phi đều
đặt trên người nam nhân khác, làm ta thật là thương tâm, không hề nhớ ta
chút nào sao.”

Ta có phần mất tự nhiên, dời đi ánh mắt: “Điện hạ lại trêu đùa thần

thiếp.”

Hắn thấp giọng cười, một tay xoay người ta lại, một tay thong thả lướt

qua mi mày cùng cánh môi của ta, giọng nói nhỏ nhẹ mà mị hoặc: “Thế nào
là trêu đùa. Suốt cả đêm ta cưỡi trên lưng ngựa, thế nhưng không có một
khắc nào là không nhớ nhung Vương Phi . . .”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.