Hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẻo nhẹ chạm lên gương mặt
của ta, khẽ run.
Có lẽ bởi vì cảnh tượng trong mơ này quá chân thật, làm ta cảm thấy bi
thương, dịu dàng mà đau xót, ấm áp mà nguội lạnh, sự cô quạnh đau
thương trong đáy lòng mặc dù rất nhạt nhưng vẫn mãi ương bướng không
chịu rời đi.
Không biết có phải bởi vì như vậy, cho nên, từ trong tiềm thức, ta cố
kháng cự, không muốn mở mắt, không muốn sau khi ta tỉnh dậy lại bị vây
quanh bởi những phiền muộn trống rỗng không thể tiêu tan, vì thế, ta liền
để mặc cho bóng tối khôn cùng, mềm mại tỉ mẩn quấn lấy ta.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bản thân mới hoàn toàn tỉnh táo, mở
mắt ra, đập vào mắt chính là bức tường đá cứng rắn phủ khắp bốn phía, sau
đó là giọng nói lạnh như băng của một nữ tử vang lên: “Ngươi đã tỉnh?”
Giọng nói kia cũng không xa lạ gì với ta, bởi thế lại càng khiến ta không
dám tin cùng ngập ngừng, vô cùng chậm chạp đưa mắt nhìn nàng, vẫn là
nét mặt không hề trang điểm, váy trắng, khuôn mặt mỹ lệ lấn át đi nét lạnh
lùng kiêu ngạo, tựa như dáng vẻ ở trong trí nhớ của ta.
Ta có chút giật mình nhưng vẫn mở miệng nói: “Li Mạch cô nương?”
Bừng tỉnh từ giấc mộng, hay là, ta vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng lại không để ý đến sự ngơ ngác của ta, lập tức trao cho ta bát thuốc
nóng bỏng, trong lúc nhất thời ta không có đủ sức lực, bát thuốc kia suýt
nữa trượt khỏi tay, gắng gượng dùng sức mới giữ được.
Nàng không hề che giấu vẻ giễu cợt, thản nhiên lên tiếng nói: “Tự mình
uống hết, ta không có thời gian hầu hạ ngươi.”