DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 366

Hắn nói, không hề phá huỷ quy cũ nào cả, ta vẫn chưa nghĩ đến mà thôi.

Trước khi ta nghĩ ra, ngươi vẫn còn nợ ta.

Một câu nợ nần này đã kéo dài đến bây giờ, mà hôm nay hắn lại cứu ta

lần thứ hai, ngày tháng dài đằng đẵng, nếu muốn trả hết, không biết phải
đợi đến lúc nào, nhưng có thể có một ngày như vậy không.

Nghĩ tới điều này, bỗng nhiên trong lòng nhớ đến, năm đó hắn cũng cứu

Sơ Ảnh khi cùng ta rớt vực, thế nhưng bây giờ lại không biết tình hình của
Đạt Ngọc, cho dù là ở trong hang động, hay là lúc này, ta cũng không hề
thấy đến nửa cái bóng của nàng.

Nàng bắt cóc Sơ Ảnh, lại kéo ta rớt vực, tuy rằng ta không thích nàng,

nhưng đến bây giờ, cũng không đến mức oán hận.

Bởi vì chuyện của Đổng Minh, nên trong lòng ta vốn dĩ cũng có vài phần

áy náy với nàng, hiện tại bản thân lại không bị tổn thương đến một sợi tóc,
hơn nữa còn có thể gặp lại hắn, cho nên, từ trong tiềm thức ta hy vọng nàng
cũng có thể bình yên vô sự.

Ta âm thầm hít sâu một hơi, bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi

xuống, cùng hắn nhìn vào mặt hồ u bích, sau đó mới lên tiếng hỏi khẽ:
“Cùng ta rớt vực còn có một nữ tử, hiện tại nàng đang ở đâu?”

Hắn không có bất kì một động tác nào, giọng nói cũng không hề mang

theo chút tình cảm, chỉ lạnh lùng lên tiếng nói: “Đã chết, hiện giờ đang
chìm dưới đáy hồ.”

Tuy rằng không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng hôm nay

nghe thấy chính xác vẫn khó tránh khỏi có chút khó chịu. Mà ta cũng
không thể trách hắn, chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, giấu đi nỗi niềm tưởng
niệm ở trong đáy mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.