DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 367

Hắn không hề quay đầu lại như trước, vừa gảy Tần tranh ở trong tay, vừa

khẽ lên tiếng, nói: “Với địa vị hiện tại của ngươi, nếu vẫn mềm lòng như
vậy thì con đường sau này sẽ rất gian nan. Ta dạy Đường Hoa Châm cho
ngươi là để ngươi tự bảo vệ mình, chứ không phải dùng để chơi.”

Ánh mắt ta hạ thấp, không nói lời nào, tiếng đàn của hắn cũng không

ngừng, tiếp tục lên tiếng nói: “Không nói gì, xem ra ta đã đoán đúng. Nếu
ngươi có thể đem Đường Hoa Châm điểm chính xác vào huyệt Dương
Trì(1) làm cánh tay của nàng bị tê dại vô lực, vậy tại sao không đổi tay
điểm về hướng cổ họng của nàng, như vậy đơn giản hơn nhiều. Nếu như
không có một hồ Bích Thuỷ này, chỉ một phút mềm lòng của ngươi đã tự
hại chết chính mình.”

Ta nghe vậy, quay đầu nhìn hắn: “Vừa rồi ngươi nói thân thể của nàng đã

chôn dưới đáy hồ, sao lại biết vị trí Đường Hoa Châm trên tay của nàng?”

Ngón tay của hắn ngừng gảy, lần đầu tiên đưa mắt nhìn ta: “Ngươi cho

rằng, ta nhìn thấy Đường Hoa Châm trên tay nàng thì phải cứu nàng lên
sao?”

Ta khẽ giật mình, không biết nên nói cái gì, còn hắn thì lại quay đầu đi,

không nói thêm gì, cứ thế mà gảy Tần tranh, đôi mắt trong suốt âm trầm,
vẫn mãi quạng vắng không đổi, ấm lạnh mà tĩnh mịch, tĩnh mịch mà thanh
khiết.

Không khí có chút chua chát, ta cũng không muốn sự cứng ngắt này cứ

ngăn cách giữa ta và hắn, vì thế miễn cưỡng lên tiếng thay đổi đề tài, nhưng
mà câu nói kia, ta vẫn luôn để trong lòng nhưng cũng muốn hỏi ra—–

“Tô Tu Miễn, tại sao ngươi lại ở đây?”

Trong lúc môi và răng ma sát vào nhau, một âm thanh mềm mại vang

lên, đã cách biệt lâu như vậy, cuối cùng ta lại gọi lên ba chữ, Tô Tu Miễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.