DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 454

Ta thấy Diễm nhi mỉm cười khoé léo nhẹ nhàng vươn tay ý bảo song

thân đứng dậy, nhưng mà bên dưới nụ cười kia, có lẽ cũng ẩn giấu một sự
chua xót và bất đắc dĩ như ta.

Lễ chào đi qua, Nam Thừa Miện thân mật bước đến cầm tay Nam Thừa

Diệu, ân cần lên tiếng: “Tam đệ, lần này ngươi đại thắng Bắc Hồ, thật sự đã
nâng uy danh của Nam Triều ta trên khắp tứ hải, làm ca ca vô cùng vui
mừng!”

Nam Thừa Diệu khẽ cười: “Tất cả đều nhờ vào thánh minh của Thánh

thượng và thái tử, nếu không cũng không có trận đại thắng này, thần đệ sao
dám chiếm hết công lao.”

Nam Thừa Miện cười nói ôn hoà như trước: “Tam đệ thật khiêm nhường,

ngươi có biết vì lần đại thắng này mà phụ hoàng đã vui mừng bao nhiêu
không, khi đoàn quân khải hoàn của các ngươi vẫn còn cách Thượng Kinh
nửa tháng đi đường, phụ hoàng đã căn dặn ta phải bắt đầu chuẩn bị Lễ
Chúc Mừng đêm nay.”

Nam Thừa Diệu mỉm cười đáp: “Đã phiền hoàng huynh lo lắng, thần đệ

tạ ơn.”

“Người một nhà, còn nói cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ, ngươi ở tiền

tuyến xông pha trận mạt, thân làm ca ca cũng chỉ có thể hết lòng chuẩn bị
chút rượu thịt, thật là hổ thẹn.”

“Thái tử điện hạ gánh vác quốc gia xã tắc trên vai, thân thể ngàn vàng,

đương nhiên không thể mạo hiểm vào nơi phong ba bão táp.”

Nam Thừa Miện nghe vậy liền mỉm cười, cũng không buông tay, lập tức

kéo Nam Thừa Diệu cùng đi lên thềm ngọc: “Mọi người sao lại đứng như
vậy, nên nhập tiệc đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.