Ta thuận miệng đáp: “Đỗ cô nương sắc nghệ song toàn, điệu múa kia thật
rất đẹp.”
Diễm nhi khẽ cười: “Nữ nhi của một tên người hầu nho nhỏ trong nội
các, hôm nay lại có thể nổi bật như vậy, chẳng qua người lợi hại thật sự
chính là vị Ý Dương công chúa kia của chúng ta.”
Cho dù giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng bất giác ta vẫn nhìn xung
quanh, may là các vị mệnh phụ đều đoan chính ngồi ở gian ngoài, mà các
tần phi công chúa ở gian trong đều đang vây quanh Ý Dương công chúa nói
cười, cũng không có ai chú ý đến lời nói của chúng ta.
Diễm nhi tựa như không nhận ra động tác của ta, nên vẫn thờ ơ hồn
nhiên như trước, khẽ cười chế giễu, sau đó mới nói: ” . . . Hoàng tử công
chúa ở Thiên gia, không có một ai không phải là ngọn đèn cạn dầu, Kinh
Hồng ca, Chiếu Ảnh vũ, tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận.”
Trong lòng trầm xuống, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, ta luôn cố ý phớt
lờ sự bất an ảm đạm ở trong lòng, nhưng hiện tại, một câu nói của nàng đã
ép buộc ta không thể tiếp tục tránh né.
Đúng vậy, ta không tin đây là sự trùng hợp.
Nếu như nói, lúc trước nhìn thấy tầm mắt của Ý Dương công chúa và Đỗ
Như Ngâm như có như không ném về phía Nam Thừa Diệu, ta còn tưởng
rằng bản thân quá đa nghi, thế nhưng, khi tiếng nhạc “Kinh Hồng ca” vừa
vang lên, khi hoàng thượng nói ra cái tên “Chiếu Ảnh vũ”, ta liền biết, tất
cả những chuyện này không hề đơn giản, chỉ là, ta thật đoán không ra, đến
cùng thì tâm ý của các nàng là gì.
Ta không nói gì, mà Diễm nhi chỉ hơi hạ xuống ánh mắt, nhẹ vươn tay
dịu dàng xoa lên bụng của mình, khẽ cười lên tiếng: “Nhị tỷ, nhanh chóng
có một đứa trẻ đi, ngay khi, tỷ cảm thấy đã không còn điều gì có ý nghĩa,
thì ít nhất còn có nó, đó là điều hoàn toàn thuộc về tỷ —-”