biết lý do phải tiến cung, vậy thì ta chỉ có thể thu lại nỗi lo lắng bất an
không thích hợp này, bước đến dịu dàng hành lễ, khuôn mặt rũ xuống.
Hoàng thượng thản nhiên lên tiếng bảo ta đứng dậy, tầm mắt lạnh lùng
quét qua gương mặt của ta, không buông tha một chút biểu cảm nào, qua
một lúc lâu, mới nói ban cho ghế ngồi, rồi ra lệnh cho vị thái y đang khom
người đứng bên cạnh, “Giúp Tam vương phi bắt mạch.”
Mặc dù ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng trên nét mặt vẫn là thần
sắc lo sợ nghi hoặc mà khó hiểu, không có lên tiếng hỏi, chỉ là chần chờ
vươn cổ tay phải của mình ra. Hiển nhiên động tác đó cũng không thoát
khỏi ánh mắt của hoàng thượng, nét mặt ông ta dịu đi đôi chút, mở miệng
nói, “Ngươi không cần phải sợ, chỉ là thỉnh mạch bình an thôi.”
Ta nhẹ nhàng rũ xuống ánh mắt, lên tiếng đáp “Vâng”, sau đó để mặc
cho thái ý đặt tay lên mạch tượng của ta, chỉ một lát sau, thái y thu tay, thấp
giọng trả lời với Hoàng thượng, “Mạch tượng của Tam vương phi vững
vàng, không có bất cứ bất thường nào.”
Nét mặt hoàng thượng trở nên lạnh lùng như đêm khuya, tuy rằng thần
sắc không hề có một chút kinh động, nhưng lại giống như cái bình tĩnh
khác thường trước khi bão đến, bên trong đang từ từ tích góp mà có lẽ ngay
đến chính ông ta cũng không nhận ra, sát ý chợt loé rồi biến mất. Mà
Khánh phi nương nương đang ngồi một bên chủ toạ, lại bất chợt run tay,
chén sứ men xanh thượng hạng liền rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn
thanh thuý, nước trà nóng bỏng cũng vấy không ít lên người nàng. Tiểu
cung nữ hầu hạ phía sau nàng hoảng sợ, vừa nói “Nô tỳ đáng chết”, vừa
quỳ xuống cẩn thận lau đi nước trà thấm trên váy của nàng, sau đó thu dọn
những mảnh vỡ trên mặt đất.
Hoàng thượng vốn đang phiền lòng, lại nghe thấy âm thanh chát chúa
như vậy, cho dù đối với Khánh quý phi luôn luôn yêu thương sủng ái như
cũng có phần mất kiên nhẫn, mặc dù không có trực tiếp mắng nàng, nhưng