lại giận cá chém thớt, đem ly trà ở trong tay nén lên trên người tiểu cung nữ
đang cúi mình thu dọn mảnh vỡ, mắng, “Ngay cả một ly trà cũng hầu hạ
không tốt, còn giữ các ngươi làm gì, kéo xuống! Kéo xuống!”
Lập tức có thái giám lặng lẽ tiến vào, kéo tiểu cung nữ đang không
ngừng kêu gào cầu xin tha thứ đi ra ngoài, cả Dục An sảnh lại phục hồi
không khí hoàn toàn yên tĩnh. Khánh quý phi vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như
trước, dáng vẻ hồn bay phách lạc, giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ
chuyện mới vừa rồi. Tỳ nữ Bảo Yên ở bên người của nàng bị hù doạ đến
hoảng sợ, cũng bất chấp có bị hoàng thượng trách phạt hay không, giọng
nói mang theo lo lắng, khẽ hỏi: “Nương nương, nương nương, người không
sao chứ?”
Khánh phi nương nương giống như không hề nghe thấy, sắc mặt tái nhợt,
thân mình cũng không thể khống chế mà khẽ run, qua một lúc lâu, nàng
mới run run động môi, thì thào lẩm bẩm, “May là bọn chúng không biết
hoàng thượng ăn kiêng, may là bọn chúng không biết hoàng thượng ăn
kiêng. . . “
Có lẽ hoàng thượng không ngờ nàng lại nói như vậy, ngẩn ra một lúc,
sau đó ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu thương nhìn về phía Khánh phi
nương nương, cách một cái bàn dài, ông ta cầm lấy bàn tay của Khánh quý
phi, “Nàng không cần phải sợ, trẫm sẽ không dễ chết như vậy!” Lời nói vừa
dứt, vẻ lạnh cứng tàn bạo ở giữa đôi mày càng ngày càng rõ nét, giọng nói
rét lạnh, “Trẫm để cho hắn chuẩn bị Lễ Chúc Mừng, thế nhưng hắn lại trù
tính trong ngự trà của trẫm, vội vã như vậy có phải là vì không thể kìm
lòng muốn ‘Cao tường trùng cửu thiên’ đây sao?” Cả phòng chật ních
nhưng lại vắng lặng, không có người nào dám lên tiếng, ngay đến thở mạnh
cũng không dám phát ra âm thanh.
Ta cúi đầu thu mắt, hiểu rõ hiện tại ở trong lòng hoàng thượng, cho dù
không có chuyện văn tự lúc trước thì việc ông ta nghi ngờ bất mãn với thái
tử có lẽ cũng đã không thể nào tiếp tục giải trừ.