Đợi khi âm phù cuối cùng vang lên dưới đầu ngón tay, bộ kiếm thế
Phượng Tường của hắn cũng vừa kết, ý kiếm không hẹn mà hợp với tâm
đàn, mỗi một chiêu thức tựa như đã cùng nhau luyện qua trăm ngàn lần,
hòa hợp không chút kẻ hở.
Kiếm thu đàn ngừng, nhìn nhau mỉm cười, giữa đôi mày của hắn là vẻ
vui sướng tràn đầy, ngay cả Thanh Diễn đứng ở một bên cũng bùi ngùi nói:
“Đã lâu thiếu gia không có múa kiếm thỏa thích như vậy, nhưng mà Thanh
tiểu thư, đây thật là khúc nhạc mới sao? Thanh Diễn thấy thế nào cũng
không giống?”
Liễm vui vẻ mỉm cười, thuận tay cầm vỏ kiếm gõ lên đầu hắn: “Ngươi
thì biết cái gì? Hôm nay, thiếu gia của ngươi cũng là lần đầu nghe thấy,
ngươi đúng là có phúc, đợi lúc chúng ta đến Nam Lương, biết đi đến đâu để
tìm một khúc nhạc hợp tâm hợp ý như vậy đây?”
Thanh Diễn vốn đang nhăn nhó sờ lên nơi vừa bị Liễm đánh qua, nghe
thấy câu nói sau cùng liền mỉm cười tranh nói: “Điều này không phải rất dễ
sao, mời Thanh tiểu thư viết lại khúc nhạc này lên giấy, rồi cho người
chuyển đến, không phải là được sao?”
Liễm liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có thể đàn tranh sao?”
“A?” Thanh Diễn choáng váng, không nói nên lời.
Ta thấy bọn họ như vậy, không kìm được liền mỉm cười: “Nếu đệ thật sự
muốn nghe, Nam Cương to như vậy, còn sợ không tìm thấy một người đàn
tranh sao?”
“Cũng không phải là tỷ đàn, tìm làm gì? Hơn nữa, khúc nhạc của tỷ, sao
ta có thể để cho người khác đàn?” Hắn không chút suy nghĩ liền lên tiếng.
Nhất thời ta không biết phải nói gì, hắn cũng không có ý tứ muốn ta trả
lời, nhìn ta nở nụ cười: “Tỷ muốn viết thư cho ta, tốt nhất là nên nói đến