Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì, ta nhìn bóng dáng của hắn dần
dần khuất xa, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười rất nhạt.
“Tiểu thư, không dễ gì mà Tam điện hạ đến đây, vì sao tiểu thư không
nói chuyện với người, sao lại thế này . . .” Sơ Ảnh nôn nóng gần như muốn
bật khóc.
Ta hờ hững mỉm cười, vỗ vỗ lên tay nàng trấn an: “Nha đầu ngốc, hiện
tại, ta có nói hay không thì cũng không thay đổi được gì, sẽ chẳng có cái gì
khác đi. Tam điện hạ sẽ không vì lời nói của ta mà không lấy tiểu thư Đỗ
gia, và cũng không vì ta không nói gì mà không thừa nhận ta là Tam vương
phi danh chính ngôn thuận.”
“Nhưng mà, nhưng mà . . .” Vẻ mặt nàng lo lắng, nhưng lại không thể
tìm ra lời nói thích hợp để diễn tả suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có thể lộ ra
gương mặt thanh tú đỏ bừng.
“Được rồi Sơ Ảnh, em đến nhà bếp xem tổ yến đã chưng xong chưa, ta
muốn uống một chút.” Ta không muốn nàng vì ta mà ấm ức, cũng không
muốn nghe nàng nói thêm gì, nên cố ý thay đổi sự chú ý của nàng, ta biết
dạo gần đây mình ăn uống không được tốt, cũng vì vậy mà khiến nàng lo
lắng không ít, cho nên lời nói này liền có hiệu quả ngay lập tức.
Quả nhiên, nàng vội vàng lau đi dòng lệ nơi khóe mắt, vừa bước ra ngoài
vừa nói: “Em sợ bọn họ nấu không hợp với khẩu vị của tiểu thư, nên sáng
sớm đã tự mình đi chuẩn bị, cũng luôn trông chừng, bây giờ có lẽ là vừa
chín tới, để Sơ Ảnh bưng lên cho tiểu thư.”
Ta nhìn vào bóng lưng vội vàng của nàng, trong lòng lại thở dài.
Không phải ta không biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng mà trong số
mệnh, đến cùng cũng có quá nhiều chuyện mà bản thân không thể cưỡng
cầu.