DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 606

thậm chí đến hôm nay còn lôi kéo cả Thuần Du Ý vào.

Cho dù ta biết là vì nàng nên Thuần Du Ý mới đồng ý bắt mạch cho ta.

Nhưng hiện giờ thật sự ta không có sức lực đi ứng đối với nàng.

Vì thế ta để Họa Ý tùy ý tìm một lý do thoái thác, nàng gật đầu, vừa

bước ra ngoài vừa chắc lưỡi nói với Sơ Ảnh: “A di đà phật. Chỉ mong ngày
mai nàng đừng đến, hiện tại ta vừa thấy màu xanh biếc là liền sợ hãi.”

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh chiếc kiệu nhỏ mà ta nhìn thấy

khi bước ra khỏi Tướng phủ, gió nhẹ thổi bay màn kiệu, người ngồi bên
trong áo quần xanh biếc, nhưng nhìn không rõ gương mặt.

Ngày đó ta không để ý, mà cho đến hôm nay cũng không nghĩ tới, nếu

thật sự là Tang Mộ Khanh thì sao nàng lại nhún mình ngồi trong một chiếc
kiệu nhỏ tầm thường như vậy — “lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm
vải đỏ đón Mộ Khanh.”. Đó mới là cái vinh hoa vốn dĩ của vũ cơ đệ nhất
Nam triều.

Chỉ là ta không biết vì sao bất chợt trong đầu lại có một ý niệm, có lẽ, nữ

tử lục y ngồi trong kiệu ngày đó chính là Tang Mộ Khanh, có lẽ, người mà
mẫu thân không muốn gặp cũng chính là nàng.

Như vậy, nàng tới tìm ta, đến cùng là vì điều gì?

Lên tiếng gọi Họa Ý dừng lại, ta dẫn theo Sơ Ảnh đi về phía tiền điện,

đến cửa điện, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy dáng người uyển chuyển trong
lớp vải lụa xanh mỏng manh đơn giản, cách một tầng khăn che mặt, dung
nhan như ẩn như hiện, nhưng vẻ phong tình mà lại hồn nhiên đó, tuyệt đối
không thể nhầm lẫn.

Lúc này, bên người nàng chỉ có Thuần Du Ý, cũng không thấy người tỳ

nữ thanh y trước đây vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.