DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 630

Như vậy, ta là ai? Đến cùng thì ta là ai?

Vẻ hốt hoảng của ta hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Tu

Miễn, hắn khẽ thở dài, vươn tay đến như muốn giúp ta vén lại mái tóc dài
bị gió thổi tung, nhưng khi sắp chạm đến thì chầm chậm dừng lại, ánh mắt
lặng lẽ lướt qua cái bụng đang hơi nhô lên của ta, sau đó, lại quay về với
tĩnh mịch.

Ta không biết nên phản ứng thế nào, tay hắn đã lẳng lặng đặt lên mạch

đập của ta, ấn đường khẽ nhíu lại, sau đó thu tay, tuy rằng giọng nói rất nhẹ
nhưng lại không hề khoan nhượng: “Trong thời gian này, ngươi cứ ở lại Tà
Y Cốc nghỉ ngơi, cũng không được suy nghĩ nhiều, bởi vì trước khi ta cảm
thấy ngươi có thể chấp nhận được sự thật, ta sẽ không nói với ngươi bất kỳ
điều gì.”

Hắn đưa ta băng qua khu rừng hải đường, vượt qua một chiếc cầu, sau lại

đến Khinh Y Viên.

Đình đài mái hiên, tất cả đều như trong trí nhớ của ta, tựa như chưa từng

rời xa.

Chỉ có một điều, nhành mai năm đó ta và Sơ Ảnh cùng nhau trồng xuống

đã đâm cành nhảy lá, giờ đã thành rừng.

Ta tự nói với mình không cần phải suy nghĩ nhiều về Thượng Kinh, về

Mộ Dung gia, cả về Tang Mộ Khanh, cố gắng để tâm tình của mình thật sự
yên bình, giống như ta đã từng như thế nhiều năm trước đây.

Bởi vì ta biết, trước khi nói điều gì Tô Tu Miễn cũng đều cân nhắc, nếu

cơ thể của ta thật sự suy yếu đến nỗi không thể chống đỡ, vậy ta đành phải
trì hoãn việc tìm hiểu chân tướng.

Mỗi ngày Tô Tu Miễn đều đến Khinh Y Viên giúp ta bắt mạch bày châm,

còn có một tỳ nữ mặc thanh y mỗi ngày ba lần mang thuốc đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.