tử vốn là chuyện bình thường của con người, không cần phải buồn khổ như
vậy, dù rằng không phải vì mình, nhưng là bậc phụ mẫu Vương phi cũng
nên nghĩ cho đứa bé trong bụng.”
Ta nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Sơ
Ảnh nhẹ nhàng gọi ta—
“Tiểu…Tiểu thư?”
Ta vội vàng muốn chạy đến, Li Mạnh liền cúi đầu nói thầm với ta, dường
như giọng nói còn mang theo một chút thở dài: “Có lời gì, tốt nhất Vương
phi nên nói với nàng.”
Ta ngồi ở bên giường, cầm lấy bàn tay Sơ Ảnh, giữ chặt như vậy giống
như muốn nắm lấy sinh mạnh đang từng chút trôi đi của nàng.
Tinh thần Sơ Ảnh dường như khá hơn đôi chút, nàng nhìn ta, trong đôi
mắt là thần sắc vui mừng mà thanh thản: “Tiểu thư, thật tốt khi người
không có chuyện gì, buổi sáng em không thấy người ở phủ, sợ đến chết . .
.”
Nước mắt của ta rơi xuống, nắm lấy tay nàng, vừa tự trách mình vừa khổ
sở đến không nói được nên lời.
Nếu như, ngay từ khi bắt đầu ta đã nói rõ với nàng; nếu như, đêm qua ta
không bảo nàng rời đi, hay là nói cho nàng biết ta phải ra ngoài; nếu như, ta
không ở lại trên An Định Môn lâu như vậy; nếu như, ta không uống bát
cháo hoa kia…
Có phải, nàng đã không gặp phải chuyện như vậy?
“Tiểu thư . . .Người đừng buồn. . .Em có mấy lời muốn nói riêng với
người. . .”