ĐO THẾ GIỚI - Trang 200

Bố

Eugen lang thang ở Berlin. Một kẻ ăn mày ngửa tay xin anh,

một con chó ư ủ bám lên chân anh, một con ngựa kéo xe phì hơi vào
mặt anh, một cảnh sát quát anh không được vạ vật ở đây. Ở một góc
phố anh bắt chuyện với một thầy tu trẻ, cùng từ tỉnh lẻ ra như anh
và cũng hay bị bắt nạt.

Toán học, thầy tu nói, thú vị đấy !

Có gì đâu, Eugen nói.

Tôi tên là Juiian, thầy tu nói.

Họ chúc nhau may mắn rồi chia tay.

Được mấy bước chân nữa thì một người đàn bà chào hỏi anh.

Anh giật mình và sợ đến mức bủn rủn đầu gối, vì anh đã nghe kể
mấy chuyện đó. Anh vội vã đi tiếp, không quay đầu lại khi cô ta
chạy theo, và sẽ không bao giờ biết rằng cô chỉ muốn nói là anh
đánh rơi mũ. Trong một quán ăn, anh uống hai cốc bia. Anh khoanh
tay nhìn mặt bàn ướt át. Chưa bao giờ Eugen buồn như thế. Không
phải vì bố mình, bố thì lúc nào cũng thế, cũng chẳng vì nỗi cô đơn.
Mà vì chính thành phố này. Vì đám người chen chúc, những ngôi
nhà cao, bầu trời bẩn đục. Anh viết vài dòng thơ. Không hay. Anh
nhìn đăm đăm vào hư vô cho đến khi hai sinh viên quần rộng phấp
phới và tóc dài kiểu cách ngồi vào bàn.

Go ingen hả, một sinh viên hỏi. Đất dữ đấy. Ở đấy có nhiều

phong trào !

Eugen gật đầu bí hiểm, mặc dù anh chẳng biết gì mấy chuyện

đó.

Nhưng rồi nền tự do sẽ đến, sinh viên kia nói, bất chấp mọi cản

trở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.