Số
Vào cái ngày khiến tất cả thay đổi ấy, một cái răng hàm đau
đến mức anh tưởng sẽ phát rồ phát dại. Trong đêm, anh nằm ngửa,
lắng nghe tiếng ngáy của bà chủ nhà ở phòng bên. Chừng sáu rưỡi,
khi mệt mỏi hấp háy ngó ra vầng sáng ban mai, anh tìm ra lời giải
cho một trong những bài toán cổ xưa nhất thế giới.
Anh lảo đảo đi lại trong phòng như một kẻ say. Phải ghi lại
ngay, anh không được phép quên. Ngăn kéo không mở ra được, đột
nhiên giấy trốn đâu hết, ngòi viết bị gãy và giây bẩn ra giấy, rồi thì
cái bô đầy nước tiểu chắn ngang đường. Tuy nhiên, sau nửa tiếng
nguệch ngoạc thì mọi thứ đã được viết ra trên mấy tờ giấy nhàu nhĩ,
lề cuốn sách giáo khoa tiếng Hy Lạp và mặt bàn. Anh đặt bút xuống.
Anh thở nặng nhọc. Anh nhận ra là mình trần truồng, ngạc nhiên về
vết bẩn trên sàn và mùi hôi hám. Anh run lên vì lạnh. Răng đau hết
chịu nổi.
Anh đọc. Nghiền ngẫm lời giải, dò từng dòng, tìm thật kỹ
nhưng không thấy chổ nào sai. Anh vuốt tay lên trang giấy cuối
cùng và ngắm nghía cái hình mười bảy cạnh vẽ lệch và nhòe của
mình. Hơn hai nghìn năm qua người ta vẫn dùng thước và com-pa
để vẽ hình tam giác và ngũ giác đều. Vẽ hình vuông hay các hình có
gấp đôi số góc của một đa giác thì dễ như ăn kẹo. Và nếu kết hợp
một hình tam giác với hình ngũ giác thì ta sẽ có hình mười lăm góc.
Nhiều nữa thì chịu.
Và bây giờ: mười bảy góc. Và anh linh cảm thấy một phương
pháp cho phép đi xa hơn nữa. Nhưng anh còn chưa tìm ra nó.
Anh đến hiệu thợ cạo. Ông ta buộc chặt tay anh lại, hứa là sẽ
không có gì tệ hại đâu, và nhanh nhẹn lùa kìm vào miệng anh. Vừa
mới chạm vào, cơn đau miệng bùng lên dữ dội làm anh suýt ngất
xỉu. Anh còn toan tập trung tinh thần, thì cái kìm đã quặp lại, có