ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 347

“Ở dưới cái hồ tôi lừa cô lần đầu còn lạnh hơn,” tôi mỉm cười nói. “Ôi,

những ngày xưa cũ.”

“Tất cả là kế hoạch lớn của tôi để giành lấy niềm tin của cậu, chàng trai

bé nhỏ.” Cô nhếch mép cười ranh mãnh. Cô thấy vẻ lo lắng trong mắt tôi,
vì thế cô ôm lấy đùi tôi và xích lại gần để những người khác không nghe
thấy. “Cậu nghĩ tôi sẽ nằm co ro với cậu trong tuyết nếu kế hoạch này có
thể đổ bể sao? Không đời nào. Nhưng tôi đang lạnh muốn chết và gió cũng
đã lặng rồi, vậy nên hãy đi thôi, Thần Chết.”

Tôi phát lệnh đếm lùi và chúng tôi vùng dậy, tuyết vỡ bung ra sụp xuống

quanh chúng tôi, gió quất vào mặt chúng tôi rát rạt, rồi băng băng vượt qua
hàng trăm mét đất bằng phẳng tới tường thành. Cả hai mươi bốn người
chúng tôi. Im lặng lại bao trùm. Gió thổi tới từng đợt. Chúng tôi vác theo
cái thân cây dài, ôm chặt lấy nó như đã làm ban đêm khi nó ở trong đường
hầm cùng chúng tôi. Thân cây thật nặng, song chúng tôi có hai mươi bốn
người, và bố mẹ Pax đã cho anh ta bộ gien để đánh gục những con ngựa
khốn kiếp. Hơi thở vang lên hổn hển. Đôi chân như đang cháy. Nghiến chặt
răng lại khi súc gỗ đè vai chúng tôi lún xuống tuyết dày. Đó là một cuộc vật
lộn nhọc nhằn. Một tiếng hét vang lên từ trên tường. Một tiếng gọi đơn độc,
trông rỗng cứ vang vọng mãi trong buổi sáng mùa đông tĩnh lặng. Thêm
nhiều tiếng hét khác, vẫn còn ít ỏi. Những tiếng sủa. Sự hỗn loạn. Một mũi
tên rít qua, mang theo cái chết. Gió lại lặng xuống. Mặt Trời ló ra sau lớp
mây dày và chúng tôi chìm dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng.

Chúng tôi đã tới tường thành. Những tiếng la hét lan rộng ra đằng sau

bức tường đá, từ các tòa tháp của họ. Một còi hiệu hụ lên. Chó sủa. Tuyết
rơi từ trên mặt tường thành xuống khi các cung thủ cúi người xuống qua
thành công sự bằng đá. Một mũi tên rung lên cắm trên gỗ ngay cạnh bàn
tay tôi. Một người ngã vật xuống bê bết máu, Dax. Sau đó Pax hô lớn hiệu
lệnh rồi anh ta, Tactus, cùng năm người nữa trong số những người khỏe
nhất của chúng tôi cầm lấy thanh rầm gỗ dài chúng tôi đã cắt ra từ thân cây
và xô đầu rầm mạnh hết sức bình sinh vào tường thành. Họ giữ cái rầm
đứng nghiêng một góc. Cả bảy người cùng hét lên vì sức nặng phải chịu.
Thanh rầm vẫn còn cách đỉnh tường thành năm mét, nhưng tôi đã lao vụt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.