ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 127

đựng nổi. Bất giác, bà de Rênal kêu thét lên khiến chị hầu phòng tỉnh giấc.
Bỗng bà thấy bên giường mình có ánh sáng một ngọn đèn, và bà nhận ra
Élisa.

— Có phải ông ấy yêu chị không? Bà kêu lên trong cơn mê loạn.

Chị hầu phòng ngạc nhiên thấy bà chủ bị cơn rối loạn kinh khủng bất ngờ,
nhưng may sao chị không để ý gì đến câu nói lạ lùng kia. Bà de Rênal thấy
mình hớ hênh dại miệng: “Tôi bị sốt, bà nói với chị, và hình như có hơi mê
sảng, chị hãy ở lại đây với tôi.” Được hoàn toàn hồi tỉnh do sự cần thiết
phải tự khiên chế, bà thấy đỡ đau khổ; lý trí lấy lại được cái quyền lực mà
tình trạng nửa tỉnh nửa mê vừa rồi đã cướp đoạt mất. Để thoát khỏi con mắt
nhìn đăm đăm của chị hầu phòng, bà sai chị đọc báo, và trong lúc nghe
tiếng đều đều một điệu của giọng chị kia đọc một bài dài trong tờ Nhật báo,
bà de Rênal hạ quyết tâm đoan chính là sẽ đối xử với Julien bằng một vẻ
lạnh lùng tuyệt đối, khi nào bà gặp lại anh ta.

CHƯƠNG XII

MỘT CHUYẾN ĐI

Người ta thấy ở Paris những con người lịch sự; ở tỉnh lẻ, có thể có những
con người có khí phách.

SIEYES [81]

Ngày hôm sau, từ năm giờ sáng, trước khi bà de Rênal đến giờ ra mặt,
Julien đã được ông chồng bà cho phép nghỉ ba ngày. Trái với dự liệu, Julien
lại thấy muốn gặp lại bà, anh nghĩ đến bàn tay rất xinh đẹp của bà. Anh
xuống vườn, và phải chờ đợi bà de Rênal khá lâu. Nhưng nếu Julien yêu bà,
thì chắc anh đã thoáng thấy bóng bà đằng sau những cánh cửa chớp khép
hờ của tầng gác thứ nhất, trán tì vào kính cửa. Bà nhìn anh. Sau cùng, mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.