ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 160

Thì giờ đi vùn vụt. Nhớ đến những vẻ đẹp say đắm của tình nhân, Julien
tạm khuây không nghĩ đến tham vọng đen tối. Sự cần thiết không được nói
với bà ta những chuyện buồn tẻ và có lý có lẽ, vì hai người thuộc về hai phe
đối lập, làm tăng thêm, mà anh không ngờ, niềm hạnh phúc anh nhớ bà mà
có và tăng thêm thế lực của bà đối với anh.

Trong những lúc mà sự có mặt của những đứa trẻ quá thông minh làm cho
hai người đành chỉ nói lời lẽ của lý trí lạnh lùng, thì Julien hoàn toàn ngoan
ngoãn, vừa nhìn bà với đôi mắt long lanh tình ái, vừa lắng nghe những lời
giải thích của bà về hiện tình thế sự. Nhiều khi giữa câu chuyện kể về một
việc ăn cắp khôn khéo, nhân dịp sửa đắp một con đường hoặc một vụ thầu
cung cấp, đầu óc bà de Rênal bỗng thác loạn đến cuồng si, Julien phải rầy
la bà, bà tự cho phép có những cử chỉ thân mật đối với anh cũng như đối
với lũ con bà [102] . Là vì có những hôm bà tưởng chừng yêu anh như con.
Bà há chẳng luôn luôn phải trả lời những câu hỏi ngây thơ của anh về muôn
nghìn chuyện đơn giản mà một đứa trẻ con nhà phải biết từ hồi mười lăm
tuổi đó sao? Một lát sau, bà lại thán phục anh như ông thầy học của mình.
Thiên tư của anh đến đó làm cho bà phải kinh sợ, bà tưởng chừng mỗi ngày
trông thấy một rõ hơn bậc vĩ nhân tương lai trong anh thầy tu trẻ tuổi này.
Bà trông thấy anh làm đến giáo hoàng, bà trông thấy anh làm đến tể tướng
như Richelieu [103] .

— Liệu tôi có sống được cho đến ngày trông thấy mình trong ánh vinh
quang không nhỉ? Bà nói với Julien, trời vẫn dành chỗ cho một bậc vĩ nhân,
nền quân chủ đương cần, tôn giáo đương cần người đó.

CHƯƠNG XVIII

MỘT ÔNG VUA ĐẾN VERRIÈRES

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.