ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 191

“Tôi sẽ đi ra xóm làng, và trở về với một bộ mặt rối loạn, vả chăng thực sự
tôi sẽ rối loạn lắm chứ chẳng không. Trời đất! Tôi cũng đánh liều quá đấy,
và cũng chỉ vì mình đã đoán chừng là có một bức thư nặc danh. Thế là, với
một bộ mặt thác loạn, tôi sẽ đưa cho nhà tôi bức thư kia, nói rằng có một kẻ
lạ mặt đưa tôi. Còn mình, mình hãy đi dạo chơi với lũ trẻ trên con đường đi
lên những cánh rừng lớn, và đến giờ ăn bữa chiều hãy trở về.

Đứng trên những ghềnh đá cao, mình có thể trông thấy cái chòi của chuồng
chim bồ câu. Nếu công việc xuôi xỏa, thì tôi sẽ treo trên đó một chiếc mù
soa trắng; nếu không, thì sẽ không treo gì cả.

Trái tim của mình, hỡi kẻ bạc tình, có lẽ làm cho mình kiếm được cách nào
đó để nói với tôi rằng mình yêu tôi, trước khi ra đi dạo chơi không? Dù
chuyện xảy ra thế nào chăng nữa, thì mình cũng cứ tin chắc một điều này:
Tôi sẽ không sống thêm được một ngày nào nếu chúng mình phải xa nhau
vĩnh viễn. Chao ôi! Mẹ bất hiền! Tôi vừa viết ra đó ba tiếng hão huyền,
Julien yêu quý ạ. Tay viết mà lòng không cảm thấy; lúc này tôi chỉ có thể
nghĩ đến mình, tôi viết những tiếng đó ra chẳng qua để mình khỏi chê trách
đấy thôi, bây giờ tôi thấy đến lúc phải mất mình rồi, còn giấu giếm nhau
làm gì nữa? Vâng! Dù mình có cho tâm hồn tôi là tàn khốc, tôi cũng đành
chịu, miễn là tôi không nói đối với người mà tôi yêu quý tôn thờ! Trong đời
tôi, tôi lừa dối đã quá nhiều rồi. Thôi, tôi tha thứ cho mình nếu mình không
yêu tôi nữa. Tôi không có thì giờ đọc lại bức thư này. Đối với mắt tôi, dù
đem tính mạng để trả giá những ngày hạnh phúc mà tôi vừa được sống
trong cánh tay mình, cũng chưa có nghĩa lý gì. Mình biết rằng tôi sẽ còn
phải trả đắt hơn thế nhiều.”

CHƯƠNG XXI

ĐỐI THOẠI VỚI MỘT VỊ CHÚA TỂ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.