ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 192

Alas, our frailty is the cause, not we:

For such as we are made of, such we be.

TWELFTH NIGHT [120]

Trong một tiếng đồng hồ, Julien loay hoay chắp chữ với một nỗi thích thú
của trẻ thơ. Khi anh ở buồng riêng đi ra, anh gặp bọn học trò của anh với
mẹ chúng; bà đón lấy bức thư với một vẻ giản dị và gan dạ bình tĩnh làm
cho anh phát sợ.

— Cồn dán đã thật khô chưa? Bà hỏi anh.

Có phải đó là người đàn bà mà niềm hối hận làm cho quá đỗi điên cuồng đó
không? anh nghĩ bụng. Lúc này bà đương dự định những gì? Anh kiêu hãnh
quá nên không muốn hỏi bà; nhưng, có lẽ chưa bao giờ anh ưa thích bà hơn
lúc này.

— Nếu chuyện này xoay chiều bất lợi, bà nói thêm với vẻ bình tĩnh như cũ,
thì người ta sẽ lột hết của tôi mọi thứ. Ông hãy chôn cái vật tàng trữ này
vào một xó nào trong núi; một ngày kia, có lẽ đó sẽ là phương kế duy nhất
của tôi.

Bà đưa cho anh một cái hộp đựng cốc, bằng da dê thuộc màu đỏ, chứa đầy
vàng và mấy hạt kim cương.

— Bây giờ thì ông đi đi, bà nói với anh.

Bà ôm hôn những đứa con, và hôn hai lần đứa nhỏ nhất. Julien đứng yên
lặng. Bà ngoắt đi rảo bước và không nhìn anh.

Từ lúc mở xem bức thư nặc danh, đời sống của ông de Rênal thật đã kinh
khủng. Chưa có lần nào ông rối loạn đến thế, kể từ cuộc quyết đấu mà ông
suýt nữa thì phải làm hồi 1816, và phải công nhận cho ông rằng khi đó cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.