ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 208

— Dù là thờ ơ, tôi cũng phải cứu bà khỏi cơn nguy mà tôi đã đẩy bà vào.
Nếu tình cờ ông de Rênal nói chuyện với Élisa, chị ta có thể chỉ một câu là
cho ông ấy biết. Có lý nào ông ấy lại không ẩn nấp gần buồng tôi, võ khí
đầy đủ…

— Thế nào! Đến can đảm cũng không có nữa! Bà de Rênal nói, với tất cả
vẻ ngạo nghễ của một gái quý tộc.

— Tôi không bao giờ thèm nói đến can đảm của tôi. Julien nói một cách
lạnh lùng, đó là một việc hèn hạ. Xin thiên hạ cứ xét đoán theo sự việc.
Nhưng, anh cầm lấy bàn tay bà nói thêm, bà không biết rằng tôi thiết tha
với bà biết chừng nào, và tôi vui sướng biết bao khi được chào từ biệt bà
trước cuộc xa cách đau lòng này.

CHƯƠNG XXII

NHỮNG CUNG CÁCH NĂM 1830

Lời nói được ban cho con người là để giấu giếm ý nghĩ

ĐỨC CHA MALAGRIDA [128]

Vừa tới Verrières, Julien đã tự trách mình bất công đối với bà de Rênal. Ví
thử, vì nhu nhược, bà ta đã thất bại trong cái lớp trò với ông de Rênal, thì
chắc là ta đã khinh bà ta như một kẻ nữ nhi hèn kém! Nhưng bà ta đã thành
công khôn khéo như một tay chính khách, thì ta lại thông cảm với kẻ chiến
bại, là kẻ thù của ta. Trong thái độ của ta có sự nhỏ nhen của anh trưởng
giả; lòng tự ái của ta bị xúc phạm, vì lẽ ông de Rênal là một bạn nam nhi!
Cái tập thể trứ danh và rộng lớn mà ta có vinh dự được có chân trong đó; ta
chỉ là một thằng ngu dại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.