ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 256

— Bác đem hòm xiểng của anh ấy vào đó, ông nói thêm.

Julien nhìn xuống và nhận ra cái hòm của mình ở ngay trước mặt, anh nhìn
nó từ ba tiếng đồng hồ, mà không nhận ra nó.

Khi đến tăng phòng số 103, đó là một gian buồng nhỏ tí, vuông mỗi bề tám
pied, ở tầng gác trên cùng. Julien nhận thấy nó trông ra những thành lũy, và
qua bên kia những thành lũy đó, thấy cánh đồng xinh đẹp mà sông Doubs
ngăn cách với thành phố.

Cảnh trí thật là xinh! Julien kêu lên; tự nói với mình như vậy, anh không
cảm thấy ý nghĩa của những lời đó. Những cảm giác rất mãnh liệt của anh
trong thời gian ngắn ngủi từ lúc đến Besancon đã làm cho anh hoàn toàn
kiệt sức. Anh đến ngồi bên cửa sổ, trên chiếc ghế dựa bằng gỗ duy nhất
trong tăng phòng, và ngủ thiếp ngay đi. Anh không nghe thấy tiếng chuông
gọi ăn tối, cũng không nghe thấy tiếng chuông lễ chần; người ta đã bỏ quên
anh.

Khi những tia nắng đầu tiên sáng hôm sau làm anh thức dậy, anh thấy mình
nằm trên sàn nhà.

CHƯƠNG XXVI

THẾ GIAN, HAY CÁI THIẾU THỐN CỦA NGƯỜI GIÀU

Tôi có một thân một mình trên trái đất, không ai thèm nghĩ đến tôi. Tất cả
những kẻ mà tôi trông thấy làm nên giàu có, đều có một sự trâng tráo vô sỉ
và một lòng tàn nhẫn mà tôi tự cảm thấy mình không có. Họ thù ghét tôi vì
lòng nhân hậu dễ dãi của tôi. Chao ôi! Chẳng bao lâu tôi sẽ chết, hoặc bị
đói, hoặc vì nỗi đau khổ phải trông thấy những con người tàn nhẫn đến thế.

YOUNG [165]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.