ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 255

phần mà anh xin, ta có thể nói với anh, là một thứ khó được nhất ở đời này.
Nhưng cha Chélan qua năm mươi sáu năm làm công việc truyền giáo, chả
hóa ra đã có ít công lênh, nếu không được sử dụng một món học bổng ở
chủng viện.

Sau những lời đó, cha Pirard khuyên Julien không nên gia nhập một hội kín
nào hoặc một thánh hội kín nào mà không có sự đồng ý của ông.

— Con xin lấy lời danh dự cam đoan với cha. Julien nói, với sự nở nang
lòng dạ của một người hào nhã.

Ông giám đốc chủng viện mỉm cười lần đầu tiên.

— Lời nói đó ở đây không hợp, ông nói, nó làm ta nhớ nhiều quá đến cái
danh dự hư phiếm của người thế gian, nó dẫn họ đến bao nhiêu lỗi lầm, và
nhiều khi đến những tội ác nữa. Anh phải vâng lời ta vì lẽ thiêng liêng,
chiểu theo đoạn mười bảy trong sắc lệnh Unam Ecclesiam [163] của thánh
Pie V [164] . Ta là bề trên của anh về giáo chức. Trong ngôi nhà này, nghe
thấy, con rất yêu quý ạ, là vâng lời. Con có bao nhiêu tiền?

À, đây rồi, Julien nghĩ bụng, chính vì cái này mà có “con rất yêu quý” đây.

— Thưa cha, ba mươi lăm quan.

— Con hãy ghi chép kỹ luỡng cách dùng món tiền đó, rồi con sẽ phải tường
trình với ta.

Cuộc đàm đạo nặng nề đó đã kéo dài ba tiếng đồng hồ; Julien đi gọi người
gác cổng.

— Bác dọn dẹp cho Julien Sorel ở tăng phòng số 103, cha Pirard bảo người
đó.

Do một sự đặc biệt ưu đãi, ông cho Julien được ở một phòng riêng biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.