ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 598

cho treo cổ người công dân lương hảo nhất, để mưu cầu một tấm huân
chương. Ta sẽ thoát khỏi uy lực của họ, thoát khỏi những lời lăng mạ bất
thành cú của họ, mà tờ báo của địa phương sẽ mệnh danh là hùng biện.

Ta có thể còn sống trên dưới năm sáu tuần lễ nữa... Tự sát! Nói chứ, không,
anh tự nhủ vài hôm sau, Napoléon đã sống.

Vả chăng, ta thấy đời sống dễ chịu; cuộc sống ở đây yên ổn; không có
những kẻ đến quấy rầy, anh vừa nói thêm vừa cười, và anh bèn ghi những
sách mà anh định cho gửi từ Paris về.

CHƯƠNG XXXVII

MỘT CHÒI VỌNG LÂU

Mồ một người bạn.

STERNE [475]

Nghe thấy có tiếng ồn ào ở ngoài hành lang; không phải giờ người ta lên
chỗ giam anh, con cú vọ vừa kêu vừa bay vụt lên, cửa mở ra, và cụ linh
mục Chélan già lụ khụ, run rẩy và tay chống gậy, ôm chầm lấy anh.

— Chà! Lạy Chúa tôi! Có lẽ nào, con... Đồ ác quái! Đáng lẽ ta phải nói thế.

Và ông già hiền hậu không nói thêm được một lời nào. Julien chỉ sợ ông cụ
ngã. Anh phải dắt cụ ngồi vào một chiếc ghế tựa. Bàn tay của thời gian đã
đè nặng nề lên trên con người đó, xưa kia cương cường là thế. Julien thấy
ông chỉ còn là cái bóng của ông cụ ngày xưa.

Khi cụ đã lấy lại được hơi thở: - Mãi hôm kia đây thôi, ta mới nhận được
thư của con gửi từ Strasbourg, với số tiền năm trăm quan cho người nghèo
ở Verrières; người ta đem cái thư đó đến cho ta vào tận trong núi ở Liveru,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.