ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 629

náu mình trong đó. Không thấy tiếng kêu tái diễn, mọi người lại quay lại
nhìn Julien, mà các viên cảnh binh đương tìm cách dẫn xuyên qua đám
đông.

Ta phải cố gắng đừng để cho cái thằng ăn cắp de Valenod kia được một trò
cười, Julien nghĩ bụng. Nó đã đọc lời tuyên bố đưa đến tử hình, với một vẻ
mặt hối tiếc và giảo quyệt như thế nào! Trong khi ông chánh án, mặc dầu
làm quan tòa đã bao nhiêu năm rồi, mà khi kết tội ta, cũng còn rưng rưng
nước mắt. Thật là một nỗi vui mừng biết mấy cho thằng Valenod được trả
thù mối kình địch cũ giữa nó với ta về bà de Rênal. Ta sẽ không được gặp
mặt bà nữa! Thế là xong. Giữa đôi ta không thể có được một lời quyết biệt
nữa rồi, ta cảm thấy như vậy. Ta sẽ sung sướng biết bao nếu được nói với
bà tất cả lòng kinh khiếp của ta đối với tội ác của ta!

Chỉ nói những lời này: Tôi thấy bị kết án đáng tội.

CHƯƠNG XLII

Khi dẫn Julien trở về nhà giam, người ta đã đưa anh vào một gian buồng
dành cho những tử tù. Anh, xưa nay vẫn để ý nhận xét đến cả những cảnh
huống nhỏ nhặt nhất, bây giờ lại không thấy rằng người ta không đưa anh
trở lên chòi vọng lâu của mình. Anh đương mải nghĩ đến những điều sẽ nói
với bà de Rênal nếu trước giây phút cuối cùng, anh được may mắn gặp mặt
bà. Anh nghĩ rằng bà sẽ ngắt lời anh, và anh muốn ngay câu đầu tiên tả
được cho bà tất cả nỗi hối hận của mình. Sau một hành động như vậy, làm
sao thuyết phục được bà rằng hiện nay ta chỉ yêu có bà mà thôi? Vì kể ra,
khi đó ta đã định giết bà vì tham vọng hoặc vì tình yêu đối với Mathilde.

Khi lên giường nằm, anh thấy khăn giải giường toàn bằng một thứ vải thô.
Mắt anh mở ra. À! Ta đương ở ngục tối, anh tự nhủ, vì là kẻ tử tù. Đúng
rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.