ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 77

Julien không phải là người duy nhất mà trái tim bị rối loạn vì chuyện anh ta
đến ngôi nhà đó. Vốn tính rụt rè e lệ, bà de Rênal cũng đương xao xuyến
nghĩ về cái người lạ kia, sắp sửa do chức vụ mà cứ luôn luôn có mặt giữa
bà với các con bà. Bà vẫn quen có những đứa con ngủ trong phòng mình.
Buổi sáng hôm đó, bà đã khóc rất nhiều khi trông thấy khiêng những
giường nhỏ của chúng sang gian phòng cho người gia sư. Bà xin chồng cho
đem cái giường của thằng Stanislas-Xavier, thằng con bé nhất, trở lại phòng
bà, nhưng không được.

Tính kiều nhược của phụ nữ được đưa lên cực điểm ở bà de Rênal. Bà
tưởng tượng ra hình dung khó chịu nhất của một con người thô lỗ và đầu bù
tóc rối, có nhiệm vụ mắng mỏ con bà, chỉ vì một lẽ hắn biết tiếng La tinh,
một thứ tiếng man rợ vì nó mà người ta sẽ đòn vọt những thằng con của bà.

CHƯƠNG VI

BUỒN CHÁN

Non so pìu cosa son,

Cosa facio.

MOZART (Figaro) [49]

Với dáng diệu linh hoạt và uyển chuyển tự nhiên của bà khi xa con mắt bọn
đàn ông, bà de Rênal đương bước ra, qua khung cửa bức bàn của phòng
khách mở ra vườn, thì bà chợt trông thấy, gần cổng vào, khuôn mặt một anh
nhà quê trẻ tuổi, gần như còn là con nít, sắc mặt tái mét; và vừa mới khóc
xong. Anh ta mặc sơ mi trắng muốt và cắp dưới nách một cái áo vét rất
sạch sẽ tinh tươm bằng len tuyết xoăn màu tím.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.