ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 78

Nước da của cậu bé nhà quê đó rất trắng, đôi mắt rất dịu dàng, đến nỗi trí
óc hơi mơ mộng của bà de Rênal lúc đầu nghĩ rằng có thể đó là một cô gái
mặc giả trai, đến cầu xin ông thị trưởng một ân huệ gì đây. Bà đem lòng
thương hại con người tội nghiệp đó, đứng dừng chân ở cổng vào, và chắc
hẳn là không dám đưa tay lên đến dây chuông. Bà de Rênal lại gần, trong
lòng tạm khuây chốc lát nỗi phiền muộn chua xót vì chuyện người gia sư sẽ
đến nhà mình, Julien, ngoảnh mặt về phía cổng, không trông thấy bà bước
tới. Anh giật mình khi một giọng nói dịu dàng nói gần sát tai anh:

— Cậu muốn hỏi gì ở đây, cậu em?

Julien vội quay lại, và sửng sốt vì khóe mắt nhìn đầy vẻ duyên dáng ân cần
của bà de Rênal, anh quên bớt đôi phần nỗi rụt rè. Chả mấy chốc, kinh ngạc
vì sắc đẹp của bà, anh quên tất cả, ngay cả chuyện anh đến đây làm gì, anh
cũng quên phứt. Bà de Rênal đã nhắc lại câu hỏi của bà.

— Thưa bà, tôi đến để làm gia sư, sau cùng anh nói với bà, và thẹn thùng vì
nước mắt ứa ra, anh chùi lấy chùi để.

Bà de Rênal sững sờ cả người. Hai người đứng gần sát nhau mà nhìn nhau.
Julien chưa bao giờ thấy một con người ăn mặc sang trọng như thế và nhất
là một người đàn bà có một nước da lộng lẫy như thế, ăn nói dịu dàng với
anh. Bà de Rênal nhìn những giọt nước mắt to tướng đọng lại trên đôi gò
má lúc đầu tái mét đến thế và bây giờ ửng hồng đến thế của anh chàng nhà
quê trẻ tuổi kia. Bỗng chốc bà bật cười, với tất cả nỗi vui sướng của một cô
gái trẻ, bà tự chế nhạo mình và không thể hình dung được tất cả niềm sung
sướng của mình. Thì ra, người gia sư mà lúc trước bà cứ hình dung như
một gã thày tu bẩn thỉu và ăn mặc lôi thôi lốc thốc, rồi sẽ đến để mắng mỏ
và đòn vọt các đứa con bà, người gia sư đó là đây!

— Thế nào, thưa ông [50] , cuối cùng bà nói với anh, ông biết tiếng La tinh
à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.