ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 86

đương thán phục mê tơi, không để ý gì đến những điều ông nói. Chúng
nhìn Julien.

Bọn người nhà vẫn đứng ở cửa, nên Julien thấy cần phải kéo dài cuộc thử
thách:

— Cậu Stanislas-Xavier, anh nói với đứa trẻ bé nhất, cũng phải chỉ cho tôi
một đoạn trong Kinh Thánh chứ.

Cậu bé Stanislas, rất hãnh diện, đọc bập bẹ tiếng thứ nhất của một đoạn
xuống dòng, và Julien liền đọc tất cả trang. Để cho sự đắc thắng của ông de
Rênal được đầy đủ trọn vẹn, trong khi Julien đương đọc, thì ông Valenod,
người chủ của những con ngựa normand đẹp, và ông Charcot de Maugiron,
quận trưởng sở tại bước vào. Cảnh huống đó làm cho Julien tranh thủ được
cái danh hiệu là ông; ngay cả đến bọn người nhà cũng không dám từ chối
anh cái danh hiệu đó.

Tối hôm đó, tất cả Verrières đổ xô đến nhà ông de Rênal để xem của lạ.
Julien ứng đáp mọi người với một vẻ nghiêm trầm khiến người ta không
dám lần khần. Thanh danh của anh lan đi rất nhanh chóng trong thành phố,
đến nỗi ít ngày sau, ông de Rênal, sợ người ta cướp mất anh đi, đề nghị anh
ký một bản hợp đồng hai năm.

— Không, thưa ông, Julien lạnh lùng trả lời, ví thử ông muốn đuổi tôi đi,
tôi vẫn cứ bắt buộc phải đi. Một bản hợp đồng ràng buộc tôi mà không bắt
buộc gì ông hết, là không bình đẳng, tôi từ chối. Julien khéo xử sự đến nỗi,
sau khi anh đến nhà này chưa đầy một tháng, chính ông de Rênal cũng phải
kính nể anh. Vì ông cha xứ đã bất hòa với các ông de Rênal và Valenod,
nên không ai có thể tiết lộ mối cuồng nhiệt cũ của Julien đối với Napoléon,
hễ cứ nói đến Napoléon là anh tỏ ra vẻ kinh tởm.

CHƯƠNG VII

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.