ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 110

chính anh đương hết sức cảm động, anh ngạc nhiên thấy sự lạnh lẽo băng
giá của bàn tay anh nắm, anh siết chặt bàn tay đó với một sức mạnh run bần
bật, người ta cố gắng lần cuối cùng để rút tay ra, nhưng sau chót bàn tay đó
nằm yên lại trong tay anh.

Tâm hồn anh tràn ngập hạnh phúc, chẳng phải vì anh yêu bà de Rênal,
nhưng vì một cực hình kình khủng vừa chấm dứt. Để cho bà Derville
không thấy gì, anh nghĩ rằng bắt buộc anh phải nói năng; bây giờ giọng nói
của anh sang sảng và mạnh mẽ, giọng nói của bà de Rênal thì, trái lại, biểu
lộ biết bao xúc động, khiến bà bạn tưởng bà khó ở và đề nghị trở vào nhà.
Julien thấy thế nguy: Nếu bà de Rênal lui vào phòng khách, thì ta sẽ rơi trở
lại cái tình thế kinh khủng của suốt ngày hôm nay. Ta đã nắm giữ bàn tay
này một thời gian ngắn ngủi quá, không thể coi như một điểm thắng lợi dứt
khoát được.

Đến lúc bà Derville nhắc lại lời đề nghị trở vào phòng khách, Julien bèn
siết thật chặt bàn tay, mà người ta đương phó mặc cho anh.

Bà de Rênal, đã đứng dậy, lại ngồi xuống, và nói bằng một giọng không
còn khí lực:

— Tôi thấy hơi khó ở thật, nhưng ở chỗ thoáng gió tôi được dễ chịu.

Những lời đó xác minh hạnh phúc của Julien, lúc đó đương lên đến độ tột
vời: anh nói năng, anh quên cả vờ vĩnh, anh được hai bà bạn đương lắng
nghe anh cho anh là người đàn ông dễ thương nhất. Tuy vậy vẫn còn một
đôi chút thiếu can đảm trong cái hùng hồn đột nhiên của anh. Anh lo sợ
chết người rằng bà Derville, bị mệt vì trận gió bắt đầu nổi dậy trước cơn
giông tố, lại muốn trở vào phòng khách một mình chăng. Như vậy, anh sẽ
còn ở lại tay đôi với bà de Rênal. Anh đã hầu như ngẫu nhiên mà có cái can
đảm mù quáng đủ để hành động, nhưng anh cảm thấy anh không có đủ sức
để nói với bà de Rênal một lời đơn giản nhất. Dù bà trách anh nhẹ nhàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.