ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 112

khách, anh vừa tự nhủ, với một giọng phụ bạc: Phải nói với người đàn bà
đó rằng ta yêu bà ta.

Đáng lẽ là những khóe mắt đầy lạc thú mà anh chờ đợi được gặp, thì anh lại
trông thấy bộ mặt nghiêm khắc của ông de Rênal, ông ta từ Verrières về đã
được hai tiếng đồng hồ, ông không giấu nỗi bất bình của mình vì chuyện
Julien suốt buổi sáng chẳng trông nom gì đến lũ trẻ. Không có gì xấu bằng
cái con người lên mặt oai vệ đó, lúc hắn bực mình và nghĩ rằng có quyền tỏ
nỗi bực mình đó ra.

Mỗi lời nói gay gắt của chồng lại đâm nhói và trái tim của bà de Rênal.
Còn Julien, thì anh còn thần trí đê mê, còn mê mải về những chuyện lớn lao
vừa xảy ra trước mắt, trong bao nhiêu giờ phút vừa qua, nên lúc đầu anh
hầu như không thể hạ cố đến mức để tai nghe những lời nghiệt ngã của ông
de Rênal nói với anh. Mãi về sau, anh mới bảo ông ta, một cách khá cộc
cằn.

— Tôi mệt.

Cái giọng của câu trả lời đó, có thể làm cho một người dù ít hay mếch lòng
hơn ông thị trưởng Verrières cũng phải tức giận, nên ông ta thoáng có ý
muốn trả lời Julien bằng cách tống cổ anh đi ngay lập tức. Có cái gì kìm
ông lại, thì chỉ là cái phương châm ông đã tự đề ra cho mình, là trong công
việc làm ăn không bao giờ nên hấp tấp quá.

Cái thằng trẻ tuổi ngu dại này, ông tự nhủ ngay, đã làm nên được đôi chút
tiếng tăm ở nhà ta, lão Valenod có thể thu nạp hắn, hoặc là hắn sẽ lấy con
Élisa [75] , và trong cả hai trường hợp, trong thâm tâm, hắn đều có thể coi
thường ta được.

Mặc dầu suy nghĩ khôn ngoan như vậy, nhưng sự bất bình của ông de Rênal
cũng vẫn cứ bùng nổ bằng một tràng lời lẽ thô bỉ, dần dần làm cho Julien
cáu tiết. Bà de Rênal thì gần như muốn khóc lên được. Bữa ăn sáng vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.