ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 113

xong, bà yêu cầu Julien cho bà khoác tay để đi dạo, bà vịn vào anh một
cách thân ái. Tất cả những lời bà de Rênal nói với anh, Julien chỉ có thể trả
lời lẩm bẩm:

— Thật đúng là bọn nhà giàu!

Ông de Rênal đi sát gần bên họ, sự có mặt của ông ta càng làm tăng nỗi tức
giận của Julien. Bỗng anh nhận thấy bà de Rênal vịn vào tay anh một cách
rõ ràng ý tứ, cử chỉ ấy làm anh kinh tởm, anh đẩy bà ra một cách phũ phàng
và gỡ cánh tay ra.

May mà ông de Rênal không trông thấy sự láo xược mới đó, chỉ có bà
Derville để ý thấy, bà bạn của bà thì nước mắt ròng ròng. Lúc đó ông de
Rênal lấy đá ném đuổi một con bé nhà quê, con bé này đã men theo một lối
mòn lạm phép, và đương đi xuyên qua một góc khu vườn quả.

— Ông Julien, xin ông hãy bớt nóng; ông nên nghĩ rằng tất cả chúng ta ai
cũng có lúc tức giận, bà Derville nói nhanh.

Julien lạnh lùng nhìn bà với đôi mắt biểu lộ lòng khinh bỉ tột độ.

Cái nhìn đó, bà Derville lấy làm lạ, và có lẽ bà còn ngạc nhiên nhiều hơn
nữa, nếu bà đoán biết được tình ý thật của nó, bà sẽ đọc thấy ở đó như một
hy vọng lờ mờ được trả thù một mẻ cực kỳ ghê gớm. Chắc hẳn là chính
những giây phút tủi nhục này đã làm nên những Robespierre [76] .

— Cái nhà ông Julien của cô thật là hung dữ, hắn làm tôi phát khiếp, bà
Derville nói nhỏ với bà bạn.

— Ông ấy giận dữ là phải, bà này trả lời. Ông ấy đã làm cho lũ trẻ tiến bộ
lạ lùng. Vậy ông ấy bỏ qua một buổi sáng không nói năng gì với chúng, thì
có hề gì; phải công nhận là đàn ông họ nghiệt ngã thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.