ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 142

Để đáp lại câu hỏi rất đẹp lòng đó, người anh hùng của chúng ta chả biết
nói gì. Trường hợp đó không được dự liệu trước trong kế hoạch của anh. Ví
thử không có cái ngu dại đi làm một bản kế hoạch, thì trí thông minh mẫn
tiệp của Julien chắc đã giúp anh đắc lực, sự bất ngờ chắc là chỉ làm tăng
thêm trí phán đoán linh lợi của anh thôi.

Lúc đó anh lúng túng vụng về và tự khoa đại thêm sự lúng túng vụng về
của mình. Bà de Rênal tha thứ điều đó cho anh ngay. Bà thấy đó là hiệu quả
của một sự chất phác đáng yêu. Và trong mắt bà, có cái gì đương thiếu ở
người đàn ông này, mà thiên hạ thấy là có rất nhiều tài trí, thì chính là vẻ
chất phác.

— Cậu bé gia sư nhà cô làm cho tôi e ngại nhiều lắm, bà Derville đôi khi
bảo bà như vậy. Tôi thấy anh ta có vẻ lúc nào cũng suy nghĩ và hành động
thì bao giờ cũng đắn đo khôn khéo. Đó là một con người nham hiểm.

Julien rất nhục nhã vì nỗi khổ không biết trả lời thế nào cho bà de Rênal.

Một người như ta nhất định phải rửa cái hận thất bại này, và thừa lúc đương
đi từ một phòng này sang một phòng khác, anh tự thấy có bổn phận phải
hôn bà de Rênal một cái.

Thật không có gì đường đột hơn, không có gì khó chịu hơn, cho cả anh ta
lẫn bà ta, không có gì khinh suất hơn. Suýt nữa thì bị có người trông thấy.
Bà de Rênal tưởng là anh hóa điên. Bà kinh hãi và nhất là thấy chướng. Trò
lỗ mãng đó làm cho bà lại nhớ đến ông Valenod.

Bà nghĩ bụng, ví thử chỉ có một mình ta với anh ta, thì cơ sự sẽ xẩy ra đến
thế nào? Tất cả đức hạnh của bà bỗng hồi lại, bởi vì tình yêu lẩn bóng.

Bà thu xếp để cho lúc nào cũng có một đứa con ở bên cạnh bà.

Ngày hôm đó thật chán ngắt đối với Julien, anh loay hoay cả ngày để thực
hành lúng túng kế hoạch quyến rũ của mình. Không có một lần nào anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.