ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 143

nhìn bà de Rênal, mà cái nhìn đó lại không bao hàm một lý do; nhưng anh
ta cũng chẳng ngu gì mà không thấy rằng anh không thành được một kẻ
đáng yêu, chứ đừng nói là quyến rũ nữa.

Bà de Rênal không hết ngạc nhiên vì thấy anh vụng về đến thế và đồng thời
lại táo bạo đến thế. Đó là sự nhút nhát của tình yêu trong một con người tài
trí! Cuối cùng bà nghĩ bụng, với một nỗi vui mừng khôn tả. Có lẽ nào
chàng lại chưa được kẻ tình địch của ta yêu bao giờ!

Sau bữa ăn sáng, bà de Rênal trở ra phòng khách để tiếp ông Charcot de
Maugiron, quận trưởng quận Bray, đến thăm. Lúc đó bà đương thêu một
tấm thảm trên một cái khung thêu rất cao. Bà Derville thì ngồi ở bên cạnh.
Chính ở trong một cái thế như vậy, và giữa thanh thiên bạch nhật, mà anh
chàng kép nhất của chúng ta thấy là nên thò chiếc giày ủng của mình ra và
đè ép bàn chân xinh đẹp của bà de Rênal, mà chiếc bít tất thêu rua và chiếc
giày xinh đẹp của Paris rõ ràng là đương thu hút sự chú mục của ông quận
trưởng phong tình.

Bà de Rênal không còn hồn vía nào cả; bà liền buông rơi chiếc kéo, cuộn
len, kim thêu, để cho động tác của Julien có thể coi như là một dụng ý vụng
về để đỡ cho khỏi rơi chiếc kéo, mà anh đã trông thấy tuột xuống. May
thay, chiếc kéo Anh nhỏ xinh bằng thép đó gãy tan liền, và bà de Rênal
không ngớt lời than tiếc rằng Julien đã không ở gần bà hơn chút nữa.

— Ông đã trông thấy nó rơi trước tôi, đáng lẽ ông có thể đỡ được cho nó
khỏi rơi, vậy mà sự mẫn cán của ông lại chỉ được một việc là đá vào chân
tôi một cái ra trò.

Tất cả những cái đó đánh lừa được ông quận trưởng, nhưng không đánh lừa
nổi bà Derville. Cái anh chàng xinh trai này có những cử chỉ thật là ngu
dại! Bà ta nghĩ, phép xã giao của một thủ đô tỉnh lẻ không tha thứ cho
những lỗi lầm đó. Bà de Rênal tìm được lúc nói với Julien.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.