ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 145

Julien tự khen mình đã tinh khôn biết lợi dụng sự bãi chức của ông cha xứ
Verrières, để tự dành cho mình một cái cửa mở sẵn và trở về nghề buôn,
nếu trong đầu óc anh cái khôn ngoan đáng buồn thắng được chí khí anh
hùng.

CHƯƠNG XV

TIẾNG GÀ GÁY

Tình yêu, tiếng La tinh gọi là amor

Cho nên từ tình yêu sinh ra cái chết.

Và, trước đó, là lo âu cắn rứt.

Buồn, khóc, mưu mô, tội tình hối hận.

CHÂM NGÔN TÌNH ÁI [88]

Nếu Julien có một tí chút cái tinh khôn mà anh vẫn tự gán cho mình một
cách hão huyền, thì ngày hôm sau chắc anh đã được mừng lòng về hiệu quả
mà cuộc đi chơi Verrières của anh đã phát sinh. Anh vắng mặt, đã khiến
người ta quên những tội vụng về của anh. Song, ngay cả đến ngày hôm đó,
anh cũng vẫn còn khá bực bội; gần về tối, anh có một ý nghĩ tức cười, và
anh ngỏ với bà de Rênal một cách táo bạo ít có.

Họ vừa ngồi xuống ở vườn hoa, là Julien không đợi cho trời đủ tối, ghé
ngay miệng vào tai bà de Rênal và đánh liều đến có thể làm liên lụy ghê
gớm cho bà, anh nói:

— Thưa bà, đêm nay, đúng hai giờ, tôi sẽ sang buồng bà, tôi có chuyện cần
nói với bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.