ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 147

điểm ở đồng hồ của lâu đài.

Tiếng động đó thức tỉnh anh cũng như tiếng gà gáy thức tỉnh ông thánh
Pierre [92] . Anh thấy đã đến giờ phút của cái sự việc hết sức nặng nề. Anh
đã quên không nghĩ gì đến lời đề nghị hỗn láo của anh nữa rồi, ngay từ lúc
anh thốt ra nó, vì nó đã bị tiếp thu tồi tệ quá.

Ta đã nói với bà ấy rằng đúng hai giờ ta sẽ sang buồng bà; anh vừa nghĩ
bụng và đứng dậy, có thể là ta còn vụng dại và lỗ mãng đúng như con nhà
quê mùa. Bà Derville đã bóng gió cho ta hiểu điều đó nhiều lần, nhưng ít ra
ta sẽ không nhu nhược.

Julien tự hào là dũng cảm cũng có lý, chưa bao giờ anh tự ép lòng một cách
nặng nề hơn thế! Khi anh mở cửa buồng mình, anh run đến nỗi bủn rủn cả
hai đầu gối, và anh phải đứng tựa vào tường.

Chân anh không đi giày. Anh đến lắng nghe ở của buồng ông de Rênal, anh
thấy rõ tiếng ngáy của ông ta. Anh lấy làm ngao ngán. Thế là anh chả còn
có cớ gì nữa để không đi sang buồng bà ta. Nhưng mà, Trời đất ơi! Sau đó
rồi anh sẽ làm những gì? Anh không có dự định gì cả, và cho dẫu là có đi
nữa, anh cũng thấy mình rối trí quá không thể làm theo đúng được.

Nhưng rồi, đau khổ nghìn lần hơn là đi vào cõi chết, anh bước vào cái hành
lang nhỏ dẫn đến buồng bà de Rênal. Anh mở của bằng một bàn tay run rẩy
và gây nên một tiếng động kinh khủng.

Trong buồng có ánh sáng, một ngọn đèn đêm le lói dưới lò sưởi, anh không
ngờ đến cái tai họa mới này. Trông thấy anh vào, bà de Rênal liền vùng
ngay xuống khỏi giường. Khổ quá! Bà kêu lên. Sự việc bây giờ có hơi lộn
xộn đôi chút. Julien quên phứt những dự định hão huyền của mình và trở
lại vai trò tự nhiên; không được lòng yêu của một người đàn bà đẹp mê ly
thế kia, anh thấy là một điều bất hạnh lớn nhất. Để đáp lại những lời quở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.