ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 153

Chỉ trong ít ngày, Julien, trở lại tất cả sự hăng say của lứa tuổi anh, đã yêu
mê yêu mệt.

Phải thừa nhận rằng, anh nghĩ bụng, nàng có một tâm hồn hiền hậu của
thiên thần, và nhan sắc chẳng ai hơn.

Anh đã mất hầu hết cái ý nghĩ vai trò phải đóng. Trong một lúc cởi mở, anh
thú thật với bà mọi nỗi lo ngại của anh. Lời tâm sự đó đưa lên đến cực độ
mối tình say đắm của bà đối với anh. Vậy ra ta chưa hề có kẻ tình địch nào
may mắn cả, bà de Rênal tự nhủ với bao niềm khoái lạc. Bà mạnh bạo hỏi
anh về tấm chân dung mà anh đã tỏ ý thiết tha đến thế, Julien thề rằng đó là
chân dung một người đàn ông.

Khi bà de Rênal còn có đủ bình tĩnh để suy nghĩ, thì bà không hết nỗi ngạc
nhiên rằng một mối hạnh phúc như thế lại có thực, mà bà chưa hề nhớ tới
bao giờ.

Chao ôi! Bà nghĩ bụng, giá mà ta được biết Julien mười năm trước đây, khi
ta còn có thể được gọi là xinh đẹp!

Julien tuyệt nhiên không có những ý nghĩ đó. Tình yêu của anh vẫn còn là
tham vọng, đó là nỗi vui mừng được chiếm hữu một người đàn bà cao sang
đến thế và đẹp đến thế, mà anh chỉ là một người nghèo khổ và bị khinh bỉ
biết bao. Những cử chỉ yêu quý, những nỗi cuồng vui của anh khi trông
thấy mọi vẻ đẹp quyến rũ của người bạn tình, dần dần làm cho bà yên lòng
đôi chút cái lịch thiệp mà đáng lẽ một người đàn bà ba mươi tuổi trong
những xứ sở văn minh hơn đã được có từ lâu, thì chắc bà đã rùng mình lo
cho sự lâu bền của một mối tình yêu hình như chỉ sống bằng sự ngạc nhiên
và sự hoan hỉ của lòng tự ái.

Trong những giây phút lãng quên tham vọng, Julien cảm thán mê người
đến cả những mũ áo của bà de Rênal. Anh ngửi hương thơm của những mũ
áo đó mà vui thích không biết chán. Anh mở tủ gương của bà và đứng ngẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.