ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 245

— Ông đừng nên nhìn hằm hằm cái nhà ông kia nữa, ông anh rể tôi đấy.

— Có can gì chuyện đó? Ông ta đã nhìn tôi.

— Ông có muốn làm khổ tôi không? Đành là anh ấy có nhìn ông, có lẽ anh
ấy còn đến nói chuyện với ông nữa. Tôi có bảo anh ấy rằng ông là một
người bà con của mẹ tôi, và ông từ Genlis [155] mới lên. Anh ấy là người
Franche-Comté và chưa bao giờ đi quá Dôle [156] , trên đường đi
Bourgogne, cho nên ông muốn nói gì cũng được, không ngại gì.

Julien còn do dự; cô nói thêm rất nhanh, trí tưởng tượng của mụ giữ quầy
cung cấp cho cô dồi dào những lời dối trá:

— Đành rằng anh ấy có nhìn ông, nhưng chính là vào lúc anh ấy hỏi tôi
ông là ai; anh ấy là một người thô lỗ với tất cả mọi người, chứ chả có ý gì
xúc phạm ông đâu.

Mắt Julien theo dõi cái người gọi là anh rể; thấy hắn mua một số của cuộc
đấu đương chơi ở bàn bi-a xa nhất trong hai bàn. Julien nghe thấy tiếng ồm
ồm của hắn kêu to có vẻ nạt nộ! - Tớ chơi đấy! Anh đi nhanh qua đằng sau
lưng cô Amanda, và bước một bước lại bàn bi-a. Amanda túm lấy cánh tay
anh.

— Ra đây trả tiền cho tôi đi đã, cô nói với anh.

À nhỉ, Julien nghĩ bụng; cô ta sợ mình đi ra không trả tiền đây. Amanda
cũng xúc động như anh và mặt đỏ dừ; cô trả lại anh tiền lẻ một cách hết sức
đận đà, vừa nhắc khẽ với anh:

— Ông đi ra khỏi cửa hàng ngay đi, kẻo tôi không yêu ông nữa; tuy rằng
tôi yêu ông lắm đấy.

Quả nhiên Julien đi ra, nhưng chậm chạp. Bổn phận của ta, anh tự nhắc lại,
há chẳng phải là cũng đi nhìn vào mặt cái thằng cha thô bỉ kia, mà cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.