ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 243

Nỗi chán nản cùng cực làm cho nét mặt cô Amanda xỉu hẳn đi; cô gọi một
anh bồi; bây giờ cô đã có can đảm. Anh bồi rót cà phê cho Julien mà chẳng
buồn nhìn anh.

Amanda nhận tiền ở quầy; Julien thì tự hào đã dám nói chuyện, ở một đám
bi-a người ta cãi nhau. Những tiếng kêu gào, cãi cọ của những tay chơi bi-a
oang oang trong gian phòng mênh mông đó, gây nên một sự ồn ào làm cho
Julien ngạc nhiên. Amanda thì mơ màng và nhìn cúi xuống.

— Nếu cô vui lòng, thưa cô, bỗng anh nói với giọng vững tin, tôi sẽ nói
rằng tôi là anh em họ với cô.

Cái vẻ quả quyết nho nhỏ đó làm vừa lòng Amanda. Đây không phải là một
anh chàng hèn đâu, cô nghĩ thầm. Cô nói với anh rất nhanh, không nhìn
anh, vì mắt cô con mải trông xem có ai lại gần quầy không:

— Tôi, tôi quê ở Genlis [152] ; gần Dijon; ông cứ bảo rằng ông cũng quê ở
Genlis, và có họ với mẹ tôi.

— Xin vâng.

— Về mùa hè, thứ năm nào cũng thế, cứ đến năm giờ, là các ông sinh đồ ở
chủng viện đi qua đây, trước cửa hàng cà phê.

— Nếu cô nghĩ đến tôi, khi nào tôi đi qua, cô hãy cầm trong tay một bó hoa
violette [153] .

Amanda nhìn anh có vẻ ngạc nhiên; cái nhìn đó biến sự can đảm của Julien
thành sự táo bạo; tuy vậy anh đỏ mặt rất nhiều khi nói với cô:

— Tôi cảm thấy yêu cô bằng mối tình hết sức mãnh liệt.

— Thì nói nhỏ chứ nào, cô nói với anh có vẻ kinh hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.